Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện
Chương 8
Lâm Quả Đống
31/01/2023
Hệ thống nguyên chủ: “Tôi không biết, tôi theo cô đến thế giới bên này, không biết tình huống bên đó ra sao. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ kiếm đủ tích phân, để cô quay lại thời điểm trước khi đột tử.”
Vu Tiếu thở dài một hơi: “Cô phải nói lời giữ lời đấy, bằng không tôi có chết cũng không nhắm mắt được.”
Hệ thống nguyên chủ nói: “Cô yên tâm, chuyện đã đồng ý với cô tôi nhất định sẽ làm được, đây là nhân tình tôi nợ cô. Hơn nữa, cô giúp tôi có thể nói chuyện với Mật Hồng lần nữa, cảm ơn cô.”
Nghe được lời nói thành thật của hệ thống nguyên chủ, Vu Tiếu có chút ngượng ngùng: “Thật ra, là tôi phải cảm ơn cô mới đúng, nếu không phải cô cho tôi cơ hội lần này thì tôi đã chết rồi. Cảm ơn cô nhé, nguyên chủ.”
Nghe Vu Tiếu nói vậy, hệ thống nguyên chủ rất cảm động: “Không cần cảm ơn, cô đúng là người tốt.”
Từ huyện lị đến nhà họ Vu ở nông thôn, Vu Tiếu đi hết ba tiếng đồng hồ. Đến năm giờ chiều, cô mới đến trước cổng của đại đội sản xuất.
Chân của Vu Tiếu đều nổi bọt nước rồi, động vào đau muốn chết, nhưng không còn cách nào khác, trên người cô không có tiền. Thời đại này cũng không có phương tiện công cộng đi từ huyện lị đến nhà họ Vu, cho nên cô chỉ có thể cuốc bộ. May là trong ký ức của nguyên chủ còn biết nhà họ Vu nằm ở nơi nào, bằng không cô cũng chẳng biết phải đi đâu.
Người nhà họ Vu sinh sống ở một nơi có tên là đại đội sản xuất Tam Giáp Ao, bởi vì đại đội này bị kẹp giữa ba đại đội sản xuất khác, vì vậy mới có cái tên như vậy. Ban đầu nơi này được gọi là thôn Tam Giáp Ao, sau này mới đổi thành đại đội sản xuất.
Vào giờ này, người ở đại đội đang ăn cơm, mọi người vừa tan làm về nhà, vì là giờ cơm nên Vu Tiếu không gặp ai trên đường. Cô mò mẫm đến nhà họ Vu theo ký ức của nguyên chủ. Chỉ là căn nhà trước mắt và căn nhà trong ký ức của nguyên chủ có hơi khác. Chính xác mà nói, nó lớn hơn căn nhà trong ký ức của nguyên chủ rất nhiều.
Vu Tiếu đứng bồi hồi trước cửa nhà họ Vu một lúc lâu, sở dĩ cô không vào ngay là vì đang bận điều chỉnh cảm xúc. Một cô gái đi bộ suốt ba tiếng đồng hồ từ huyện lị đến đây, nhìn thấy người thân đã xa cách tám năm trời đằng đẵng, nếu bình tĩnh như cô chắc là không được, cho nên cô phải ráng nặn ra mấy giọt nước mắt. Nhưng bảo cô vô duyên vô cớ khóc lên thì cô làm không được. Sau khi suy nghĩ một lúc, Vu Tiếu cởi giày ra, tìm một cục đá nhỏ có đầu nhọn, sau đó chọc thẳng vào vết bọng nước dưới lòng bàn chân. Một trận đau nhói tan lòng nát dạ xộc thẳng tới, hai mắt của Vu Tiếu lập tức có phản ứng sinh lý, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt chảy ra.
Nhưng, lúc này cô đau thật.
Sau khi làm tốt công tác chuẩn bị, Vu Tiếu đứng ngoài cửa gọi với vào trong: “Cho hỏi có ai ở nhà không?”
Người nhà họ Vu đang nấu cơm, lúc nhà bọn họ nấu cơm không có ai nói chuyện, mọi người đều chuyên tâm nấu nướng, cho nên âm thanh từ bên ngoài truyền vào trong nhà đặc biệt to rõ.
“Xin hỏi có ai ở nhà không?” Bởi vì không nghe được hồi âm, lại thấy cổng nhà đang mở, vì vậy Vu Tiếu bèn bước vào trong sân.
“Có, có, ai vậy?” Từ trong nhà truyền đến giọng nói của một bà cụ.
Bà nội Vu nói với cô bé ở bên cạnh: “Mạt Lị, đi nhìn xem ai đến vậy.”
“Dạ.” Cô bé được gọi là Mạt Lị năm nay mười tuổi, lưu loát chạy ra ngoài.
Vu Tiếu thở dài một hơi: “Cô phải nói lời giữ lời đấy, bằng không tôi có chết cũng không nhắm mắt được.”
Hệ thống nguyên chủ nói: “Cô yên tâm, chuyện đã đồng ý với cô tôi nhất định sẽ làm được, đây là nhân tình tôi nợ cô. Hơn nữa, cô giúp tôi có thể nói chuyện với Mật Hồng lần nữa, cảm ơn cô.”
Nghe được lời nói thành thật của hệ thống nguyên chủ, Vu Tiếu có chút ngượng ngùng: “Thật ra, là tôi phải cảm ơn cô mới đúng, nếu không phải cô cho tôi cơ hội lần này thì tôi đã chết rồi. Cảm ơn cô nhé, nguyên chủ.”
Nghe Vu Tiếu nói vậy, hệ thống nguyên chủ rất cảm động: “Không cần cảm ơn, cô đúng là người tốt.”
Từ huyện lị đến nhà họ Vu ở nông thôn, Vu Tiếu đi hết ba tiếng đồng hồ. Đến năm giờ chiều, cô mới đến trước cổng của đại đội sản xuất.
Chân của Vu Tiếu đều nổi bọt nước rồi, động vào đau muốn chết, nhưng không còn cách nào khác, trên người cô không có tiền. Thời đại này cũng không có phương tiện công cộng đi từ huyện lị đến nhà họ Vu, cho nên cô chỉ có thể cuốc bộ. May là trong ký ức của nguyên chủ còn biết nhà họ Vu nằm ở nơi nào, bằng không cô cũng chẳng biết phải đi đâu.
Người nhà họ Vu sinh sống ở một nơi có tên là đại đội sản xuất Tam Giáp Ao, bởi vì đại đội này bị kẹp giữa ba đại đội sản xuất khác, vì vậy mới có cái tên như vậy. Ban đầu nơi này được gọi là thôn Tam Giáp Ao, sau này mới đổi thành đại đội sản xuất.
Vào giờ này, người ở đại đội đang ăn cơm, mọi người vừa tan làm về nhà, vì là giờ cơm nên Vu Tiếu không gặp ai trên đường. Cô mò mẫm đến nhà họ Vu theo ký ức của nguyên chủ. Chỉ là căn nhà trước mắt và căn nhà trong ký ức của nguyên chủ có hơi khác. Chính xác mà nói, nó lớn hơn căn nhà trong ký ức của nguyên chủ rất nhiều.
Vu Tiếu đứng bồi hồi trước cửa nhà họ Vu một lúc lâu, sở dĩ cô không vào ngay là vì đang bận điều chỉnh cảm xúc. Một cô gái đi bộ suốt ba tiếng đồng hồ từ huyện lị đến đây, nhìn thấy người thân đã xa cách tám năm trời đằng đẵng, nếu bình tĩnh như cô chắc là không được, cho nên cô phải ráng nặn ra mấy giọt nước mắt. Nhưng bảo cô vô duyên vô cớ khóc lên thì cô làm không được. Sau khi suy nghĩ một lúc, Vu Tiếu cởi giày ra, tìm một cục đá nhỏ có đầu nhọn, sau đó chọc thẳng vào vết bọng nước dưới lòng bàn chân. Một trận đau nhói tan lòng nát dạ xộc thẳng tới, hai mắt của Vu Tiếu lập tức có phản ứng sinh lý, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt chảy ra.
Nhưng, lúc này cô đau thật.
Sau khi làm tốt công tác chuẩn bị, Vu Tiếu đứng ngoài cửa gọi với vào trong: “Cho hỏi có ai ở nhà không?”
Người nhà họ Vu đang nấu cơm, lúc nhà bọn họ nấu cơm không có ai nói chuyện, mọi người đều chuyên tâm nấu nướng, cho nên âm thanh từ bên ngoài truyền vào trong nhà đặc biệt to rõ.
“Xin hỏi có ai ở nhà không?” Bởi vì không nghe được hồi âm, lại thấy cổng nhà đang mở, vì vậy Vu Tiếu bèn bước vào trong sân.
“Có, có, ai vậy?” Từ trong nhà truyền đến giọng nói của một bà cụ.
Bà nội Vu nói với cô bé ở bên cạnh: “Mạt Lị, đi nhìn xem ai đến vậy.”
“Dạ.” Cô bé được gọi là Mạt Lị năm nay mười tuổi, lưu loát chạy ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.