Thập Niên 60: Trọng Sinh Thành Cẩm Lý, Tôi Cầm Theo Hàng Tỷ Vật Tư Xoay Người
Chương 43: Phản Tướng Trần Đại Ny Một Quân (1)
Thất Nguyệt Thỏ
12/03/2024
Trần Đại Ny nghe xong lời Lưu Thúy càng tức giận.
Mặt lạnh nói: "Quốc Hoa mày trở về vừa vặn, dẫn theo vợ và con dọn ra ngoài đi. Trong mắt các người đều không có người làm mẹ như tao, cũng đừng ở chỗ này chướng mắt tao.”
Hứa Quốc Hoa có vẻ mặt mơ hồ.
Đội trưởng sản xuất Hà Bình hòa hoãn nói: "Thím bớt giận, chúng ta tâm bình khí hòa nói, Quốc Hoa cũng là người thực tế, thím như thế khác nào náo loạn bức một nhà bọn họ đi tới đường chết sao!”
Hứa Quốc Hoa run giọng nói: "Mẹ -- con cũng chỉ chống đối mẹ một lần, mẹ đã không nhận con sao! Nhiều năm như vậy, mẹ và anh cả bảo con đi hướng đông con không đi hướng tây, bình thường ăn ngon uống ngon cũng để anh cả và hai chị, con cũng không oán hận. Nếu con còn độc thân còn chưa tính, mẹ nói hiện tại con dẫn theo người nhà chuyển đi đâu đây!"
Trần Đại Ny có hơi do dự.
Nếu như một nhà Hứa Quốc Hoa không thoát khỏi khống chế, quả thật cũng không tệ lắm.
Nhưng bây giờ......
Lưu Thúy không cho phép Trần Đại Ny dao động, thở dài nói: "Quốc Hoa, mẹ đã đủ phiền lòng, chú không thể hiểu chuyện chút à. Cái gì gọi là ăn ngon uống ngon, để cho anh cả và hai chị của chú, giống như mẹ cay nghiệt chú vậy. Chú đây là thay đổi mặt nói mẹ không phải ở trước mặt mọi người, mẹ thương chú vô dụng rồi.”
Hứa Vân Lan nhìn môi trên dưới của Lưu Thúy chạm vào nhau, đổi ngược thị phi đen trắng ngay cả mắt cũng không chớp, ánh mắt dần lạnh.
Sự do dự và chuyển biến của Trần Đại Ny, cô đều nhìn thấy.
Có cây quấy phân Lưu Thúy này ở đây, Trần Đại Ny cho dù có mềm lòng ngắn ngủi, cũng sẽ lạnh lòng.
Quả nhiên chợt nghe Trần Đại Ny nói: "Hôm nay nói gì cũng vô dụng. Vừa lúc đội trưởng Hà và trưởng bối trong tộc đều ở đây, để bọn họ cũng làm chứng. Hôm nay mấy người dọn dẹp dọn ra ngoài, Trần Đại Ny tao không có đứa con trai lục thân bất nhận như mày.”
Hứa Quốc Hoa kích động thiếu chút nữa quỳ xuống, Hứa Vân Lan kịp thời túm lấy ông ấy.
Trương Tuệ Phương thấy thế, cũng khoát tay.
Hứa Vân Lan biết, cho dù như thế nào cũng không thể lại để cho cha quỳ xuống trước lão bà này.
Nếu như Trần Đại Ny không phải là mẹ ruột của cha, thì không cần quỳ nữa.
Hứa Quốc Hoa thương tâm muốn chết nói: "Con sao lại lục thân không nhận, mẹ đây là muốn bức tử chúng con sao.”
Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Hứa Vân Lan nắm lấy bàn tay to của cha: "Cha đừng khổ sở, cha làm rất tốt, cha rất hiếu thuận, là bà nội không nhận phần hiếu tâm này của cha, là bà nội không muốn nhận đứa con trai này, không phải lỗi của cha. Nếu bà ấy muốn không nhận cha, bao nhiêu tội danh cũng cam lòng đổ lên người cha.
Đội trưởng đội sản xuất Hà Bình và trưởng bối trong gia tộc Hứa liếc nhau.
Đều nhìn Hứa Vân Lan với cặp mắt khác xưa.
Có cốt khí, nói cũng có lý.
Trần Đại Ny cố tình gây sự, mọi người rõ như ban ngày.
Chỉ nghe Hứa Vân Lan còn nói: "Chúng ta dọn hay không dọn cũng không phải do một mình bà nội định đoạt, theo con được biết, ba gian nhà gạch này không phải do ông nội xây, mà là do em ruột của ông nội chết trận xây.”
Trương Tuệ Phương vội vàng nói: "Đúng, là chú hai đã qua đời xây, chú hai không có con, lúc ở riêng, mẹ bảo chúng ta ở chỗ này trước.”
Sắc mặt Trần Đại Ny xanh mét.
Nghĩ thầm con nhóc chết tiệt này làm sao biết nhiều như vậy.
Trưởng bối trong tộc cũng nhao nhao tỏ vẻ, phòng ở là của sở hữu chú hai Hứa Quốc Hoa.
Lưu Thúy quyết tâm tranh thủ được ba gian phòng gạch thô này, hạ quyết tâm đuổi một nhà Hứa Quốc Hoa đi.
Giả mù sa mưa nói: "Là thế này Tuệ Phương, các em cũng biết phòng ở là của chú hai, thế nhưng hiện tại chú hai đã mất, chú hai lại không có con nối dõi, phòng ở chú hai tất nhiên thuộc về sở hữu của người nhà của anh cả chú hai, là một việc bình thường! Cho nên phòng ở vẫn là do mẹ định đoạt.”
Mặt lạnh nói: "Quốc Hoa mày trở về vừa vặn, dẫn theo vợ và con dọn ra ngoài đi. Trong mắt các người đều không có người làm mẹ như tao, cũng đừng ở chỗ này chướng mắt tao.”
Hứa Quốc Hoa có vẻ mặt mơ hồ.
Đội trưởng sản xuất Hà Bình hòa hoãn nói: "Thím bớt giận, chúng ta tâm bình khí hòa nói, Quốc Hoa cũng là người thực tế, thím như thế khác nào náo loạn bức một nhà bọn họ đi tới đường chết sao!”
Hứa Quốc Hoa run giọng nói: "Mẹ -- con cũng chỉ chống đối mẹ một lần, mẹ đã không nhận con sao! Nhiều năm như vậy, mẹ và anh cả bảo con đi hướng đông con không đi hướng tây, bình thường ăn ngon uống ngon cũng để anh cả và hai chị, con cũng không oán hận. Nếu con còn độc thân còn chưa tính, mẹ nói hiện tại con dẫn theo người nhà chuyển đi đâu đây!"
Trần Đại Ny có hơi do dự.
Nếu như một nhà Hứa Quốc Hoa không thoát khỏi khống chế, quả thật cũng không tệ lắm.
Nhưng bây giờ......
Lưu Thúy không cho phép Trần Đại Ny dao động, thở dài nói: "Quốc Hoa, mẹ đã đủ phiền lòng, chú không thể hiểu chuyện chút à. Cái gì gọi là ăn ngon uống ngon, để cho anh cả và hai chị của chú, giống như mẹ cay nghiệt chú vậy. Chú đây là thay đổi mặt nói mẹ không phải ở trước mặt mọi người, mẹ thương chú vô dụng rồi.”
Hứa Vân Lan nhìn môi trên dưới của Lưu Thúy chạm vào nhau, đổi ngược thị phi đen trắng ngay cả mắt cũng không chớp, ánh mắt dần lạnh.
Sự do dự và chuyển biến của Trần Đại Ny, cô đều nhìn thấy.
Có cây quấy phân Lưu Thúy này ở đây, Trần Đại Ny cho dù có mềm lòng ngắn ngủi, cũng sẽ lạnh lòng.
Quả nhiên chợt nghe Trần Đại Ny nói: "Hôm nay nói gì cũng vô dụng. Vừa lúc đội trưởng Hà và trưởng bối trong tộc đều ở đây, để bọn họ cũng làm chứng. Hôm nay mấy người dọn dẹp dọn ra ngoài, Trần Đại Ny tao không có đứa con trai lục thân bất nhận như mày.”
Hứa Quốc Hoa kích động thiếu chút nữa quỳ xuống, Hứa Vân Lan kịp thời túm lấy ông ấy.
Trương Tuệ Phương thấy thế, cũng khoát tay.
Hứa Vân Lan biết, cho dù như thế nào cũng không thể lại để cho cha quỳ xuống trước lão bà này.
Nếu như Trần Đại Ny không phải là mẹ ruột của cha, thì không cần quỳ nữa.
Hứa Quốc Hoa thương tâm muốn chết nói: "Con sao lại lục thân không nhận, mẹ đây là muốn bức tử chúng con sao.”
Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Hứa Vân Lan nắm lấy bàn tay to của cha: "Cha đừng khổ sở, cha làm rất tốt, cha rất hiếu thuận, là bà nội không nhận phần hiếu tâm này của cha, là bà nội không muốn nhận đứa con trai này, không phải lỗi của cha. Nếu bà ấy muốn không nhận cha, bao nhiêu tội danh cũng cam lòng đổ lên người cha.
Đội trưởng đội sản xuất Hà Bình và trưởng bối trong gia tộc Hứa liếc nhau.
Đều nhìn Hứa Vân Lan với cặp mắt khác xưa.
Có cốt khí, nói cũng có lý.
Trần Đại Ny cố tình gây sự, mọi người rõ như ban ngày.
Chỉ nghe Hứa Vân Lan còn nói: "Chúng ta dọn hay không dọn cũng không phải do một mình bà nội định đoạt, theo con được biết, ba gian nhà gạch này không phải do ông nội xây, mà là do em ruột của ông nội chết trận xây.”
Trương Tuệ Phương vội vàng nói: "Đúng, là chú hai đã qua đời xây, chú hai không có con, lúc ở riêng, mẹ bảo chúng ta ở chỗ này trước.”
Sắc mặt Trần Đại Ny xanh mét.
Nghĩ thầm con nhóc chết tiệt này làm sao biết nhiều như vậy.
Trưởng bối trong tộc cũng nhao nhao tỏ vẻ, phòng ở là của sở hữu chú hai Hứa Quốc Hoa.
Lưu Thúy quyết tâm tranh thủ được ba gian phòng gạch thô này, hạ quyết tâm đuổi một nhà Hứa Quốc Hoa đi.
Giả mù sa mưa nói: "Là thế này Tuệ Phương, các em cũng biết phòng ở là của chú hai, thế nhưng hiện tại chú hai đã mất, chú hai lại không có con nối dõi, phòng ở chú hai tất nhiên thuộc về sở hữu của người nhà của anh cả chú hai, là một việc bình thường! Cho nên phòng ở vẫn là do mẹ định đoạt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.