[Thập Niên 60] Vợ Chồng Son Trong Đại Viện
Chương 4: Hội Ái Hữu (4)
Lưu Yên La
30/07/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cho người khác mượn.” Kỷ Minh Quân nhàn nhạt nói.
“Ai mượn?”
Kỷ Minh Quân nhìn Từ Viễn Châu: “Anh là lãnh đạo của tôi hay sao? Quản nhiều như vậy.”
Từ Viễn Châu lặng lẽ cười một tiếng, anh ta choàng cổ Kỷ Minh Quân nói: “Anh đừng có họa nạt tôi bằng lời nói, thủ trưởng đã nói rồi, nhiệm vụ chính của tôi ngày hôm nay chính là tìm được đối tượng cho anh, thi hành nhiệm vụ thì không thể nhìn cấp bậc nha!” Anh ta lại nở nụ cười xấu xa nói: “Người mượn áo của anh, chắc không phải là một cô gái đi?”
Anh ta vừa dứt lời, liền nghe thấy ở sau lưng có tiếng gọi: “Đồng chí?”
Từ Viễn Châu nghe thấy âm thanh này lập tức bỏ tay choàng cổ Kỷ Minh Quân, xoay người vẻ mặt trở nên nghiêm túc hỏi: “Xin chào đồng chí, có chuyện gì sao?”
Lâm Tĩnh nhìn thấy khuôn mặt anh ta, trong lòng có chút khựng lại, nhưng cô sau đó thấy được Kỷ Minh Quân đang đứng ở phía sau, vội vàng đưa quần áo trong tay nói: “Tôi tới trả quần áo.”
Nhìn thấy Lâm Tĩnh đang cầm áo khoác quân trang màu xanh đen, Từ Viễn Châu kéo dài quá âm thanh nói: “À ~ tới trả áo khoác sao.” Vừa nói vừa liếc nhìn Kỷ Minh Quân.
Nhưng Kỷ Minh Quân không quan tâm, bóp tắt tàn thuốc từ phía sau đi đến, nhận lấy quần áo hỏi: “Cô đã mượn được đồ sao?”
“Không mượn được đồ.” Lâm Tĩnh cười cười nói: “Tôi dự định đi về, lúc nảy cảm ơn ngài.”
Kỷ Minh Quân nhíu mày, nhưng không nói gì thêm, Từ Viễn Châu đã chen vào nói: “Hội Ái Hữu vừa mới bắt đầu, đơn vị của các cô muốn về rồi?”
Lâm Tĩnh lắc đầu nói: “Mọi người vẫn ở lại, chỉ có mình tôi về thôi.”
“Cô về một mình?” Không đợi Lâm Tĩnh trả lời, Từ Viễn Châu dùng thái độ đầy ám chỉ nói: “Trời đã tối rồi, dù sao cô cũng là phụ nữ đi về một mình sẽ không an toàn?”
“Không có việc gì, đơn vị chúng tôi cũng rất gần.” Lâm Tĩnh trả lời, hơn nữa hiện tại cũng chưa quá muốn, trên đường chắc cũng có người thôi.
Từ Viễn Châu ý định muốn đẩy Kỷ Minh Quân đưa Lâm Tình về, nhưng thấy anh không nói gì, hận sắt không thành thép dùng tay đụng vào anh một cái: “Dù sao buổi tối anh không có làm gì, hay anh đưa nữ đồng chí này về đi?”
Lâm Tĩnh không nghĩ đến anh ta sẽ nói như vậy, vội vàng xua tay nói: “Không cần không cần, Tôi tự mình về được rồi, vậy tôi đi trước.”
Nói xong Lâm Tĩnh xoay người đi ra ngoài, nhưng cô mới đi được hai bước, đã nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân. Cô hơi quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông vừa mới cho cô mượn áo khoác bước chân đến gần, lời ít mà ý nhiều nói: “Tôi đưa cô về.”
Cùng một lời nói nhưng khác người nói ra vậy mà lại mang cảm giác rất khác, vừa rồi khi cậu thanh niên vẻ mặt tươi cười nói ra lời này, cô còn sợ làm phiền đối phương nên từ chối. Bây giờ lại đổi thành người nghiêm túc trước mặt này, Cô lại không dám nói lời cự tuyệt, đành phải ấp úng chấp nhận.
“Cho người khác mượn.” Kỷ Minh Quân nhàn nhạt nói.
“Ai mượn?”
Kỷ Minh Quân nhìn Từ Viễn Châu: “Anh là lãnh đạo của tôi hay sao? Quản nhiều như vậy.”
Từ Viễn Châu lặng lẽ cười một tiếng, anh ta choàng cổ Kỷ Minh Quân nói: “Anh đừng có họa nạt tôi bằng lời nói, thủ trưởng đã nói rồi, nhiệm vụ chính của tôi ngày hôm nay chính là tìm được đối tượng cho anh, thi hành nhiệm vụ thì không thể nhìn cấp bậc nha!” Anh ta lại nở nụ cười xấu xa nói: “Người mượn áo của anh, chắc không phải là một cô gái đi?”
Anh ta vừa dứt lời, liền nghe thấy ở sau lưng có tiếng gọi: “Đồng chí?”
Từ Viễn Châu nghe thấy âm thanh này lập tức bỏ tay choàng cổ Kỷ Minh Quân, xoay người vẻ mặt trở nên nghiêm túc hỏi: “Xin chào đồng chí, có chuyện gì sao?”
Lâm Tĩnh nhìn thấy khuôn mặt anh ta, trong lòng có chút khựng lại, nhưng cô sau đó thấy được Kỷ Minh Quân đang đứng ở phía sau, vội vàng đưa quần áo trong tay nói: “Tôi tới trả quần áo.”
Nhìn thấy Lâm Tĩnh đang cầm áo khoác quân trang màu xanh đen, Từ Viễn Châu kéo dài quá âm thanh nói: “À ~ tới trả áo khoác sao.” Vừa nói vừa liếc nhìn Kỷ Minh Quân.
Nhưng Kỷ Minh Quân không quan tâm, bóp tắt tàn thuốc từ phía sau đi đến, nhận lấy quần áo hỏi: “Cô đã mượn được đồ sao?”
“Không mượn được đồ.” Lâm Tĩnh cười cười nói: “Tôi dự định đi về, lúc nảy cảm ơn ngài.”
Kỷ Minh Quân nhíu mày, nhưng không nói gì thêm, Từ Viễn Châu đã chen vào nói: “Hội Ái Hữu vừa mới bắt đầu, đơn vị của các cô muốn về rồi?”
Lâm Tĩnh lắc đầu nói: “Mọi người vẫn ở lại, chỉ có mình tôi về thôi.”
“Cô về một mình?” Không đợi Lâm Tĩnh trả lời, Từ Viễn Châu dùng thái độ đầy ám chỉ nói: “Trời đã tối rồi, dù sao cô cũng là phụ nữ đi về một mình sẽ không an toàn?”
“Không có việc gì, đơn vị chúng tôi cũng rất gần.” Lâm Tĩnh trả lời, hơn nữa hiện tại cũng chưa quá muốn, trên đường chắc cũng có người thôi.
Từ Viễn Châu ý định muốn đẩy Kỷ Minh Quân đưa Lâm Tình về, nhưng thấy anh không nói gì, hận sắt không thành thép dùng tay đụng vào anh một cái: “Dù sao buổi tối anh không có làm gì, hay anh đưa nữ đồng chí này về đi?”
Lâm Tĩnh không nghĩ đến anh ta sẽ nói như vậy, vội vàng xua tay nói: “Không cần không cần, Tôi tự mình về được rồi, vậy tôi đi trước.”
Nói xong Lâm Tĩnh xoay người đi ra ngoài, nhưng cô mới đi được hai bước, đã nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân. Cô hơi quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông vừa mới cho cô mượn áo khoác bước chân đến gần, lời ít mà ý nhiều nói: “Tôi đưa cô về.”
Cùng một lời nói nhưng khác người nói ra vậy mà lại mang cảm giác rất khác, vừa rồi khi cậu thanh niên vẻ mặt tươi cười nói ra lời này, cô còn sợ làm phiền đối phương nên từ chối. Bây giờ lại đổi thành người nghiêm túc trước mặt này, Cô lại không dám nói lời cự tuyệt, đành phải ấp úng chấp nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.