[Thập Niên 60] Vô Tình Sinh Ra Vào Năm 60
Chương 28:
Tín Dụng Tạp
10/05/2023
Nhóm dịch: Thất
Liên Hoa
Bà Lý cầm gậy hồ lô, nghe bên cạnh Lý Minh Hân lại khóc lại nháo nhịn không được nói một câu: “Cho nó đi đi, Tết nhất nhà ai không cho trẻ con đi ra ngoài chơi một chút, chị dâu thứ ba của con cùng Minh Vinh và Minh Quang cũng ở bên ngoài mà.”
Trương Xuân Hoa ngượng ngùng mà buông lỏng tay, lại nhìn hạt thông cùng quả phỉ trên bàn lo lắng một hồi nữa mọi người tới sẽ ăn sạch, liền đi phòng bếp muốn lấy một cái chén nhỏ, dưới cái nhìn trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm của bà Lý chăm chú bóc lột nhân quả thông cùng hạt phỉ ra đầy tràn hơn một nửa chén.
Trương Xuân Hoa vừa ngẩng đầu, nhìn ánh mắt của bà Lý trong lòng có chút không được tự nhiên, vội vàng giải thích một câu: “Mấy thứ này ở Băng thành đều tốn tiền mua, con thấy Lý Minh Thư cùng Lý Minh Hân rất thích ăn, trước bóc ra hết chờ tới khi bọn nó trở về rồi ăn.”
Bà Lý thật sự không nghĩ ra nhà họ Trương rốt cuộc như thế nào có thể nuôi dưỡng ra một Trương Xuân Hoa keo kiệt/ nhỏ nhen/ không hào phóng như vậy, theo lý thuyết thì với tiền lương của cha Trương thì cuộc sống nhà bọn họ một nhà ba người sinh hoạt hẳn là so với người khác còn phải sung túc hơn. Dù sao con dâu nhiều năm như thế mới trở về một lần, bà Lý cũng không phải là loại người keo kiệt, bà nhìn Trương Xuân Hoa liếc mắt một cái nói: “Trên núi này của mẹ đều là quả thông, khắp nơi đều là quả phỉ, nếu mấy đứa trẻ con thích ăn thì khi trở về nhà đưa cho con mang về theo.”
Trương Xuân Hoa bỗng chốc liền vui vẻ, nhếch miệng cười nói: “Nơi này của nhà chúng ta thật tốt, nơi này người bên ngoài có tiền cũng chưa chắc mua được.”
Từ khi đưa Trương Xuân Hoa vào cửa (được gả vào nhà), bà Lý khó khăn lắm mới nghe được một câu nói tử tế, nhịn không được cười một chút: “Cầm mâm rỗng kia đưa cho chị dâu thứ hai của con đổ đầy đi, trong chốc lát mấy người hàng xóm bên cạnh sẽ đến thăm đấy, cái mâm trống không như vậy coi sao được.”
Trương Xuân Hoa lúc này sảng khoái đáp ứng, tay chân lanh lẹ xuống giường đặt chân xuống đất, Trăn Trăn nằm một nửa ở trong lồng ngực Vương Tố Phân, ngửi thấy mùi nhân hạt thông quả phỉ trong cái chén kia đã được lột bỏ vỏ xong mà chảy nước miếng ròng ròng, thật thơm quá đi.
Vào thời đại này hạt thông là hạt thông rừng hàng thật giá thật, chưa nói đến cái vị nồng nàn nguyên chất, nếu lấy nồi sắt to xào nhân hạt lên, thoáng ngửi thấy mùi vị là đã có thể chảy nước miếng.
Nhìn mắt Trăn Trăn nhìn chằm chằm nhân quả, bà Lý nhịn không được cười: “Này, cô gái nhỏ của nhà của chúng ta ngửi thấy mùi vị của thứ quả này rồi, nhưng cái này cũng không thể cho con ăn, con còn nhỏ quá. Chờ đến mùa thu sang năm nữa nhặt hạt thông cùng quả phỉ, đều cho Trăn Trăn của chúng ta ăn có được hay không.”
Trăn Trăn nuốt nuốt nước miếng, nỗ lực đem hai tay nhỏ bụ bẫm duỗi đến mặt của chính mình, đem nước miếng chảy ra ở khóe miệng lau xuống. Vương Tố Phân cầm vải bông làm ướt bằng nước rồi dùng miếng khăn xoa xoa một bên miệng cùng tay của Trăn Trăn, một bên cười ngửa tới ngửa lui rồi nói với bà Lý: “Mẹ nhìn Trăn Trăn đi, đứa trẻ mới sinh ra còn chưa biết sạch sẽ là gì đâu, vậy mà con bé tự chính mình lau miệng cho chính mình.”
Lý lão thái cười đeo gậy hồ lô lên, nhìn Trăn Trăn trên tay, vui mừng rạo rực nói: “Trăn Trăn thật là nhanh nhẹn thông minh, lớn lên chắc chắn cũng rất khỏe mạnh, trưởng thành có thể bắt đánh lợn rừng cho bà ăn.” Bà lại nhìn mắt Vương Tố Phân, trong thần sắc rất là vừa lòng: “Con lúc này xem ra rất tốt, xem ra canh gà canh cá ăn không phải là vô ích, một lúc nữa mẹ lại lại kêu Lý Minh Nam cùng Lý Minh Bắc lại đi vớt cá cho.”
Vương Tố Phân nhịn không được nói: “Năm nay sông Vĩnh Thúy thật đúng là quái lạ, năm vừa rồi mùa hè thì đánh được rất nhiều cá, mùa đông câu cá mười ngày thì có tám chín ngày đều tay không mà về, nhưng năm nay vào mùa hè thì chỉ đánh được ít nhiều cá, vậy mà mùa đông nhưng thật ra cách mấy ngày là có thể câu được tận hai con.”
Bà Lý cầm gậy hồ lô, nghe bên cạnh Lý Minh Hân lại khóc lại nháo nhịn không được nói một câu: “Cho nó đi đi, Tết nhất nhà ai không cho trẻ con đi ra ngoài chơi một chút, chị dâu thứ ba của con cùng Minh Vinh và Minh Quang cũng ở bên ngoài mà.”
Trương Xuân Hoa ngượng ngùng mà buông lỏng tay, lại nhìn hạt thông cùng quả phỉ trên bàn lo lắng một hồi nữa mọi người tới sẽ ăn sạch, liền đi phòng bếp muốn lấy một cái chén nhỏ, dưới cái nhìn trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm của bà Lý chăm chú bóc lột nhân quả thông cùng hạt phỉ ra đầy tràn hơn một nửa chén.
Trương Xuân Hoa vừa ngẩng đầu, nhìn ánh mắt của bà Lý trong lòng có chút không được tự nhiên, vội vàng giải thích một câu: “Mấy thứ này ở Băng thành đều tốn tiền mua, con thấy Lý Minh Thư cùng Lý Minh Hân rất thích ăn, trước bóc ra hết chờ tới khi bọn nó trở về rồi ăn.”
Bà Lý thật sự không nghĩ ra nhà họ Trương rốt cuộc như thế nào có thể nuôi dưỡng ra một Trương Xuân Hoa keo kiệt/ nhỏ nhen/ không hào phóng như vậy, theo lý thuyết thì với tiền lương của cha Trương thì cuộc sống nhà bọn họ một nhà ba người sinh hoạt hẳn là so với người khác còn phải sung túc hơn. Dù sao con dâu nhiều năm như thế mới trở về một lần, bà Lý cũng không phải là loại người keo kiệt, bà nhìn Trương Xuân Hoa liếc mắt một cái nói: “Trên núi này của mẹ đều là quả thông, khắp nơi đều là quả phỉ, nếu mấy đứa trẻ con thích ăn thì khi trở về nhà đưa cho con mang về theo.”
Trương Xuân Hoa bỗng chốc liền vui vẻ, nhếch miệng cười nói: “Nơi này của nhà chúng ta thật tốt, nơi này người bên ngoài có tiền cũng chưa chắc mua được.”
Từ khi đưa Trương Xuân Hoa vào cửa (được gả vào nhà), bà Lý khó khăn lắm mới nghe được một câu nói tử tế, nhịn không được cười một chút: “Cầm mâm rỗng kia đưa cho chị dâu thứ hai của con đổ đầy đi, trong chốc lát mấy người hàng xóm bên cạnh sẽ đến thăm đấy, cái mâm trống không như vậy coi sao được.”
Trương Xuân Hoa lúc này sảng khoái đáp ứng, tay chân lanh lẹ xuống giường đặt chân xuống đất, Trăn Trăn nằm một nửa ở trong lồng ngực Vương Tố Phân, ngửi thấy mùi nhân hạt thông quả phỉ trong cái chén kia đã được lột bỏ vỏ xong mà chảy nước miếng ròng ròng, thật thơm quá đi.
Vào thời đại này hạt thông là hạt thông rừng hàng thật giá thật, chưa nói đến cái vị nồng nàn nguyên chất, nếu lấy nồi sắt to xào nhân hạt lên, thoáng ngửi thấy mùi vị là đã có thể chảy nước miếng.
Nhìn mắt Trăn Trăn nhìn chằm chằm nhân quả, bà Lý nhịn không được cười: “Này, cô gái nhỏ của nhà của chúng ta ngửi thấy mùi vị của thứ quả này rồi, nhưng cái này cũng không thể cho con ăn, con còn nhỏ quá. Chờ đến mùa thu sang năm nữa nhặt hạt thông cùng quả phỉ, đều cho Trăn Trăn của chúng ta ăn có được hay không.”
Trăn Trăn nuốt nuốt nước miếng, nỗ lực đem hai tay nhỏ bụ bẫm duỗi đến mặt của chính mình, đem nước miếng chảy ra ở khóe miệng lau xuống. Vương Tố Phân cầm vải bông làm ướt bằng nước rồi dùng miếng khăn xoa xoa một bên miệng cùng tay của Trăn Trăn, một bên cười ngửa tới ngửa lui rồi nói với bà Lý: “Mẹ nhìn Trăn Trăn đi, đứa trẻ mới sinh ra còn chưa biết sạch sẽ là gì đâu, vậy mà con bé tự chính mình lau miệng cho chính mình.”
Lý lão thái cười đeo gậy hồ lô lên, nhìn Trăn Trăn trên tay, vui mừng rạo rực nói: “Trăn Trăn thật là nhanh nhẹn thông minh, lớn lên chắc chắn cũng rất khỏe mạnh, trưởng thành có thể bắt đánh lợn rừng cho bà ăn.” Bà lại nhìn mắt Vương Tố Phân, trong thần sắc rất là vừa lòng: “Con lúc này xem ra rất tốt, xem ra canh gà canh cá ăn không phải là vô ích, một lúc nữa mẹ lại lại kêu Lý Minh Nam cùng Lý Minh Bắc lại đi vớt cá cho.”
Vương Tố Phân nhịn không được nói: “Năm nay sông Vĩnh Thúy thật đúng là quái lạ, năm vừa rồi mùa hè thì đánh được rất nhiều cá, mùa đông câu cá mười ngày thì có tám chín ngày đều tay không mà về, nhưng năm nay vào mùa hè thì chỉ đánh được ít nhiều cá, vậy mà mùa đông nhưng thật ra cách mấy ngày là có thể câu được tận hai con.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.