[Thập Niên 60] Vô Tình Sinh Ra Vào Năm 60
Chương 42
Tín Dụng Tạp
10/05/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai mẹ con một người dạy một người học, thỉnh thoảng lại phát ra tràng cười vui vẻ. Bà Lý nằm ở phòng bên cạnh đang cảm thấy nhàm chán, nghe tiếng cười đùa vui vẻ ở phòng bên cạnh, bà ấy cũng xuống khỏi giường đất đi xem náo nhiệt.
Nghe thấy tiếng cửa mở ra, Trăn Trăn ngẩng đầu lên nhìn người tiến vào, đôi mắt to tròn của bé lập tức cong cong thành vầng trăng sáng: "Bà!"
"Ai ôi cháu ngoan của bà!" Bà Lý đi tới, trèo lên giường ngồi xếp bằng ở bên cạnh Trăn Trăn, thấy còn thừa hơn nửa trái cây, bà ấy không nhịn được hỏi: "Sao còn chưa ăn hết?"
Vương Tố Phân lơ đễnh nói: "Con bé ăn một quả cũng có thể gặm mất nửa ngày trời, bụng con bé nhỏ thế này thì ăn được bao nhiêu chứ." Trăn Trăn chột dạ sờ sờ chóp mũi, ánh mắt đảo qua đảo lại trên mặt đất, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy mấy vỏ quả màu xanh.
Ở khu vực Bắc Xóa này, nhà cửa của người dân đều được đắp bằng bùn đất với khung gỗ cho vững chắc, mặt đất trong nhà cũng không khác gì ở ngoài sân, bình thường mặt đất vẩy ít nước là nền đất đã tối lại, có mầm cỏ mầm cây sinh trưởng là chuyện bình thường.
Chơi đùa với cháu gái xong, bà Lý lại quay sang nói chuyện nhà cửa với Vương Tố Phân: "Năm nay chúng ta thu hoạch lương thực trước thời hạn, vụ mùa cũng bội thu, chờ phơi khô ngô rồi nghiền thành bột là có thể chống đỡ qua mùa đông này."
Vương Tố Phân nhớ tới cảnh tượng mùa đông tuyết rơi nhiều, trong lòng lại thêm u sầu: "Mùa hè năm nay quá khắc nghiệt, trong nhà không có đủ lương thực cho mọi người, người dân phải đi lên núi hái nấm và rau củ dại mới có thể sống sót, tuy ăn không đủ no, nhưng cũng không bị chết đói. Chờ qua hai tháng nữa trời trở lạnh, đồ ăn trên núi đều hết, vậy những người không có lương thực kia phải sống thế nào?"
Bà Lý cũng không khỏi thở dài: "Người ta có thể phơi nấm ăn dần, với cũng may là còn có cây hoa màu trồng ngoài đồng. Tuy năm nay hạn hán dẫn đến mất mùa, nhưng chắc mọi người có thể đối phó được qua mùa đông này, cờ có lẽ sang năm sẽ tốt hơn. Mẹ nghe Đông tử nói, tỉnh Hắc chúng ta phải chịu hạn hán trong hai năm liên tục, nhà chúng ta khai hoang đất trồng trọt ở trong núi nên không cảm thấy gì nhiều, chứ những nơi sống dựa vào làm ruộng, đều sắp tuyệt thu rồi."
Nghe thấy vậy, Vương Tố Phân vội vàng xuống giường xỏ giày vào, định đi ra ngoài: "Con phải dặn dò Quế Hoa mới được, giờ rảnh rỗi thì chuẩn bị lương khô, con đoán chắc năm nay không thể trông cậy được vào bên cung ứng lương thực."
Lúc này, Trăn Trăn đã được hơn bảy tháng, cũng nhớ đại khái được khoảng lịch sử này. Năm 1961, dù không cố tình nghe người già trong nhà kể lại, mọi ngươi cũng biết qua về đoạn lịch sử này. Trăn Trăn đặt miếng trái cây đang ăn dở xuống, leo lên trên bệ cửa sổ, thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khoảng trống giữa mặt trước và mặt sau phòng chất đầy ngô, ngoài ra có thể nhìn thấy khoai lang chất đống ở hai bên nhà. Đây là loại cây trồng được người Bắc Xóa thích nhất, tuy mài ra thành bột nấu ăn không ngon, nhưng vẫn có thể chống đói, nên nhà nhà đều trồng rất nhiều ở trước và san nhà.
"Chúng ta cũng nên làm gì đó, tuy không thể làm ra chuyện khiến người kinh động như ở trên núi, nhưng chúng ta lén lút hành động vào những lúc không có người cũng không sao cả, chỉ là không biết mình có thể khống chế được cây trồng trong phạm vi mét vuông." Trên khuôn mặt nhỏ của Trăn Trăn lộ ra vẻ trầm tư không phù hợp với tuổi tác. Trăn Trăn suy tính trong chốc lát, bò xuống khỏi bệ cửa sổ, nằm ở trên tấm đệm nhỏ của mình nhắm mắt lại.
"Con bé bị mệt à?" Bà Lý vui vẻ lấy chăn mỏng đắp lên cho Trăn Trăn: "Cháu ngoan mau đi ngủ đi." Trăn Trăn nhắm mắt lại, nhưng ý thức dần kéo dài ra ngoài theo mạch đất, càng đi càng xa...
Trăn Trăn lại thể nghiệm được cái loại cảm giác huyền diệu đó lần nữa, bé như hòa làm một với đất đai, không chỉ có thể nhìn thấy rễ cây của các loại thực vật vươn dài dưới đất, còn có thể cảm nhận được thảm thực vật ở trên mặt đất.
Bé đi xuyên qua từng mảnh đất, khoai lang và khoai tây mọc dưới đất lập tức biến từ một thành hai củ, từ hai lại thành một chùm củ; chồi trên thân cây ngô cũng vươn dài ra...
Trăn Trăn nằm ngủ mê man ở trên giường đất, nhưng ý thức của bé đang bơi trên vùng đất rộng lớn, bé đi ngang qua bờ sông, nhìn thấy cá tung tăng bơi lội trong nước, cũng thấy Minh Nam và Minh Bắc buông cần câu cá. Nghĩ kể từ khi mình mọc răng còn chưa được ăn cá, Trăn Trăn nhất thời chảy nước miếng ròng ròng, bé vội xua hai con cá nặng khoảng 5 kg tới cắn lưỡi câu.
Trên bờ sông, chiếc cần câu trong tay Minh Nam và Minh Bắc chợt năng trĩu, hai người đồng thanh hét lên, luống cuống kéo cần câu lên. Trăn Trăn không khỏi bật cười, tiếp tục khống chế ý thức đi tới núi thông đỏ quen thuộc. Lúc này, ba người phụ nữ hái rau củ dại và nấm đang ngồi ở trên tảng đá, lấy ra bánh bao nhân rau dại mà mình mang đi, lại hái trái cây rừng còn ương từ trên cây xuống, ăn một quả lại một quả làm đồ lót dạ.
Hai mẹ con một người dạy một người học, thỉnh thoảng lại phát ra tràng cười vui vẻ. Bà Lý nằm ở phòng bên cạnh đang cảm thấy nhàm chán, nghe tiếng cười đùa vui vẻ ở phòng bên cạnh, bà ấy cũng xuống khỏi giường đất đi xem náo nhiệt.
Nghe thấy tiếng cửa mở ra, Trăn Trăn ngẩng đầu lên nhìn người tiến vào, đôi mắt to tròn của bé lập tức cong cong thành vầng trăng sáng: "Bà!"
"Ai ôi cháu ngoan của bà!" Bà Lý đi tới, trèo lên giường ngồi xếp bằng ở bên cạnh Trăn Trăn, thấy còn thừa hơn nửa trái cây, bà ấy không nhịn được hỏi: "Sao còn chưa ăn hết?"
Vương Tố Phân lơ đễnh nói: "Con bé ăn một quả cũng có thể gặm mất nửa ngày trời, bụng con bé nhỏ thế này thì ăn được bao nhiêu chứ." Trăn Trăn chột dạ sờ sờ chóp mũi, ánh mắt đảo qua đảo lại trên mặt đất, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy mấy vỏ quả màu xanh.
Ở khu vực Bắc Xóa này, nhà cửa của người dân đều được đắp bằng bùn đất với khung gỗ cho vững chắc, mặt đất trong nhà cũng không khác gì ở ngoài sân, bình thường mặt đất vẩy ít nước là nền đất đã tối lại, có mầm cỏ mầm cây sinh trưởng là chuyện bình thường.
Chơi đùa với cháu gái xong, bà Lý lại quay sang nói chuyện nhà cửa với Vương Tố Phân: "Năm nay chúng ta thu hoạch lương thực trước thời hạn, vụ mùa cũng bội thu, chờ phơi khô ngô rồi nghiền thành bột là có thể chống đỡ qua mùa đông này."
Vương Tố Phân nhớ tới cảnh tượng mùa đông tuyết rơi nhiều, trong lòng lại thêm u sầu: "Mùa hè năm nay quá khắc nghiệt, trong nhà không có đủ lương thực cho mọi người, người dân phải đi lên núi hái nấm và rau củ dại mới có thể sống sót, tuy ăn không đủ no, nhưng cũng không bị chết đói. Chờ qua hai tháng nữa trời trở lạnh, đồ ăn trên núi đều hết, vậy những người không có lương thực kia phải sống thế nào?"
Bà Lý cũng không khỏi thở dài: "Người ta có thể phơi nấm ăn dần, với cũng may là còn có cây hoa màu trồng ngoài đồng. Tuy năm nay hạn hán dẫn đến mất mùa, nhưng chắc mọi người có thể đối phó được qua mùa đông này, cờ có lẽ sang năm sẽ tốt hơn. Mẹ nghe Đông tử nói, tỉnh Hắc chúng ta phải chịu hạn hán trong hai năm liên tục, nhà chúng ta khai hoang đất trồng trọt ở trong núi nên không cảm thấy gì nhiều, chứ những nơi sống dựa vào làm ruộng, đều sắp tuyệt thu rồi."
Nghe thấy vậy, Vương Tố Phân vội vàng xuống giường xỏ giày vào, định đi ra ngoài: "Con phải dặn dò Quế Hoa mới được, giờ rảnh rỗi thì chuẩn bị lương khô, con đoán chắc năm nay không thể trông cậy được vào bên cung ứng lương thực."
Lúc này, Trăn Trăn đã được hơn bảy tháng, cũng nhớ đại khái được khoảng lịch sử này. Năm 1961, dù không cố tình nghe người già trong nhà kể lại, mọi ngươi cũng biết qua về đoạn lịch sử này. Trăn Trăn đặt miếng trái cây đang ăn dở xuống, leo lên trên bệ cửa sổ, thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khoảng trống giữa mặt trước và mặt sau phòng chất đầy ngô, ngoài ra có thể nhìn thấy khoai lang chất đống ở hai bên nhà. Đây là loại cây trồng được người Bắc Xóa thích nhất, tuy mài ra thành bột nấu ăn không ngon, nhưng vẫn có thể chống đói, nên nhà nhà đều trồng rất nhiều ở trước và san nhà.
"Chúng ta cũng nên làm gì đó, tuy không thể làm ra chuyện khiến người kinh động như ở trên núi, nhưng chúng ta lén lút hành động vào những lúc không có người cũng không sao cả, chỉ là không biết mình có thể khống chế được cây trồng trong phạm vi mét vuông." Trên khuôn mặt nhỏ của Trăn Trăn lộ ra vẻ trầm tư không phù hợp với tuổi tác. Trăn Trăn suy tính trong chốc lát, bò xuống khỏi bệ cửa sổ, nằm ở trên tấm đệm nhỏ của mình nhắm mắt lại.
"Con bé bị mệt à?" Bà Lý vui vẻ lấy chăn mỏng đắp lên cho Trăn Trăn: "Cháu ngoan mau đi ngủ đi." Trăn Trăn nhắm mắt lại, nhưng ý thức dần kéo dài ra ngoài theo mạch đất, càng đi càng xa...
Trăn Trăn lại thể nghiệm được cái loại cảm giác huyền diệu đó lần nữa, bé như hòa làm một với đất đai, không chỉ có thể nhìn thấy rễ cây của các loại thực vật vươn dài dưới đất, còn có thể cảm nhận được thảm thực vật ở trên mặt đất.
Bé đi xuyên qua từng mảnh đất, khoai lang và khoai tây mọc dưới đất lập tức biến từ một thành hai củ, từ hai lại thành một chùm củ; chồi trên thân cây ngô cũng vươn dài ra...
Trăn Trăn nằm ngủ mê man ở trên giường đất, nhưng ý thức của bé đang bơi trên vùng đất rộng lớn, bé đi ngang qua bờ sông, nhìn thấy cá tung tăng bơi lội trong nước, cũng thấy Minh Nam và Minh Bắc buông cần câu cá. Nghĩ kể từ khi mình mọc răng còn chưa được ăn cá, Trăn Trăn nhất thời chảy nước miếng ròng ròng, bé vội xua hai con cá nặng khoảng 5 kg tới cắn lưỡi câu.
Trên bờ sông, chiếc cần câu trong tay Minh Nam và Minh Bắc chợt năng trĩu, hai người đồng thanh hét lên, luống cuống kéo cần câu lên. Trăn Trăn không khỏi bật cười, tiếp tục khống chế ý thức đi tới núi thông đỏ quen thuộc. Lúc này, ba người phụ nữ hái rau củ dại và nấm đang ngồi ở trên tảng đá, lấy ra bánh bao nhân rau dại mà mình mang đi, lại hái trái cây rừng còn ương từ trên cây xuống, ăn một quả lại một quả làm đồ lót dạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.