Chương 23: Cho Anh Mệt Chết Đi!
Niên Đại
01/04/2022
Trời vẫn còn khuya, anh đã bị Hàn lão tam gõ cửa kêu đi làm, mở cửa vào phòng bếp, lấy cơm mà vợ anh chuẩn bị từ trước ăn sáng xong, vừa ngáp vừa ra khỏi nhà.
Nói đến Trần Nhu, lúc cô tỉnh dậy đã nghe tiếng Chu Trân đang gọi: "Em mà không qua gọi chị một câu chắc hôm nay chị cũng ngủ quên luôn rồi."
Trần Nhu thầm nghĩ còn không phải tại tối qua ông tướng kia gây họa, tóm được thịt rồi lại không buông ra.
Sau đó cô liền đi đánh răng.
Một lúc nữa không chỉ làm mỗi cơm sáng cho mình, còn phải làm cơm trưa nữa, nghĩ đến người đàn ông kia tối qua tổn hại tinh khí, cô liền hấp thêm mấy cái bánh bao.
Nhân không có gì ngon cả, cũng chỉ có rau xanh với trứng gà, muốn hơn cũng không có.
Nhưng sau khi mang ra đến ruộng, cô vẫn đem cho anh hai cái ăn trước, đổi lại là ánh mắt không giấu được ý cười của Hàn Quốc Bân.
"Mệt chết anh đi." Trần Nhu trừng anh một cái, nhìn thấy anh tinh thần không tồi, lại cho anh ăn thêm một viên kẹo sữa xong liền mặc kệ anh, tự mình trang bị đồ dùng rồi đi ra ruộng bông.
Thật ra việc hái bông này cũng không phải là việc nhẹ nhàng, nhưng mà Trần Nhu luôn có thể hái bông vừa nhanh lại vừa gọn gàng, so với người làm nhanh nhất ở đây cũng không hơn kém là bao nhiêu.
Buổi trưa ăn bánh bao, bánh bao nhân rau xanh trứng gà, mùi vị rất ngon, nhưng vẫn không ngăn được cơ thể cô cảm thấy mệt mỏi.
Một mùa thu hoạch vụ thu này bắt đầu từ tuần trước, vẫn luôn bận rộn đến cuối tháng mười, toàn bộ người trong thôn đều gầy đi một vòng
Nhưng vẫn còn chưa xong đâu, còn phải giao lương, sau đó cũng còn phải trồng lúa mì vụ đông các loại.
Nói tóm lại, công việc vẫn còn chưa xong hết đâu.
Nhưng mà Trần Nhu làm không được, cô tự nhận mình là người kiên cường, cũng có thể chịu khổ được, nhưng mà sau khi thu hoạch vụ thu xong, cô vẫn mệt đến mức không chịu nổi
Mà đây là thức ăn nhà cô so với những nhà bình thường khác còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần, có thể thấy những người phụ nữ ở đây sống cũng không dễ dàng.
Nhưng sau khi nhìn thấy lương thực tràn đầy được Hàn Quốc Bân chọn đem về nhà, Trần Nhu vẫn cảm thấy một phen vất vả này cũng coi như xứng đáng.
Hơn nữa không chỉ có có lương thực, còn có tiền công.
Nhà cô tiền công cũng không nhiều lắm, cũng chỉ hơn hai mươi đồng tiền mà thôi, dù sao lúc trước nguyên chủ cũng làm việc không đến nơi đến chốn. Tuy rằng thu hoạch vụ thu vừa qua biểu hiện của cô rất tốt, chỉ cần đi làm là có thể đạt được 6 cái công điểm nhưng vẫn không bù lại được lúc trước lười biếng.
Cho nên có thể có hơn hai mươi đồng tiền như vậy cũng có thể vui vẻ trong lòng rồi.
Trừ những thứ kia ra mỗi nhà còn được chia một chút bông, bông thật là quá ít, nhà cô được nửa cân, thật ra mà nói, chỗ bông này còn chưa đủ làm một chiếc áo bông đâu.
Bên này mùa đông quá lạnh, một chiếc áo bông to cũng phải cần đến một cân rưỡi bông.
Cũng may trước đây cô nhờ mẹ cô mua trước một ít rồi.
Gần đây cô cũng ở nhà, làm cho Hàn Quốc Bân một bộ quần áo quần áo mới, cái áo bông cũ của anh ấy, không biết đã mặc bao nhiêu năm rồi, bông bên trong cũ quá không dùng lại được nữa, nên cũng lấy ra thay bông mới vào.
Đan bông cũng là một công đoạn không dễ dàng.
Nhưng sau khi sửa xong cái áo bông cũ này, trong lòng Trần Nhu vẫn rất có cảm giác thành tựu.
Bên ngoài nhìn vào vẫn là chiếc áo bông cũ kia, nhưng bên trong có thêm một cân rưỡi bông đan thành ruột áo, ngày mùa đông có một chiếc áo bông như vậy để mặc cũng có thể ấm áp hơn rất nhiều.
Quần bông cũng chỉ cần dùng sáu lạng bông để làm.
Không có biện pháp, bông cũng không không nhiều lắm, cô từ chỗ mẹ cô cũng chỉ lấy được năm cân bông.
Cô dùng chỗ vải bông còn lại làm cho mình một cái quần bông thì phải mất khoảng nửa cân bông, cố còn lại khoảng tầm ba cân bông, cô liền chuẩn bị làm thành chăn bông.
Nói đến Trần Nhu, lúc cô tỉnh dậy đã nghe tiếng Chu Trân đang gọi: "Em mà không qua gọi chị một câu chắc hôm nay chị cũng ngủ quên luôn rồi."
Trần Nhu thầm nghĩ còn không phải tại tối qua ông tướng kia gây họa, tóm được thịt rồi lại không buông ra.
Sau đó cô liền đi đánh răng.
Một lúc nữa không chỉ làm mỗi cơm sáng cho mình, còn phải làm cơm trưa nữa, nghĩ đến người đàn ông kia tối qua tổn hại tinh khí, cô liền hấp thêm mấy cái bánh bao.
Nhân không có gì ngon cả, cũng chỉ có rau xanh với trứng gà, muốn hơn cũng không có.
Nhưng sau khi mang ra đến ruộng, cô vẫn đem cho anh hai cái ăn trước, đổi lại là ánh mắt không giấu được ý cười của Hàn Quốc Bân.
"Mệt chết anh đi." Trần Nhu trừng anh một cái, nhìn thấy anh tinh thần không tồi, lại cho anh ăn thêm một viên kẹo sữa xong liền mặc kệ anh, tự mình trang bị đồ dùng rồi đi ra ruộng bông.
Thật ra việc hái bông này cũng không phải là việc nhẹ nhàng, nhưng mà Trần Nhu luôn có thể hái bông vừa nhanh lại vừa gọn gàng, so với người làm nhanh nhất ở đây cũng không hơn kém là bao nhiêu.
Buổi trưa ăn bánh bao, bánh bao nhân rau xanh trứng gà, mùi vị rất ngon, nhưng vẫn không ngăn được cơ thể cô cảm thấy mệt mỏi.
Một mùa thu hoạch vụ thu này bắt đầu từ tuần trước, vẫn luôn bận rộn đến cuối tháng mười, toàn bộ người trong thôn đều gầy đi một vòng
Nhưng vẫn còn chưa xong đâu, còn phải giao lương, sau đó cũng còn phải trồng lúa mì vụ đông các loại.
Nói tóm lại, công việc vẫn còn chưa xong hết đâu.
Nhưng mà Trần Nhu làm không được, cô tự nhận mình là người kiên cường, cũng có thể chịu khổ được, nhưng mà sau khi thu hoạch vụ thu xong, cô vẫn mệt đến mức không chịu nổi
Mà đây là thức ăn nhà cô so với những nhà bình thường khác còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần, có thể thấy những người phụ nữ ở đây sống cũng không dễ dàng.
Nhưng sau khi nhìn thấy lương thực tràn đầy được Hàn Quốc Bân chọn đem về nhà, Trần Nhu vẫn cảm thấy một phen vất vả này cũng coi như xứng đáng.
Hơn nữa không chỉ có có lương thực, còn có tiền công.
Nhà cô tiền công cũng không nhiều lắm, cũng chỉ hơn hai mươi đồng tiền mà thôi, dù sao lúc trước nguyên chủ cũng làm việc không đến nơi đến chốn. Tuy rằng thu hoạch vụ thu vừa qua biểu hiện của cô rất tốt, chỉ cần đi làm là có thể đạt được 6 cái công điểm nhưng vẫn không bù lại được lúc trước lười biếng.
Cho nên có thể có hơn hai mươi đồng tiền như vậy cũng có thể vui vẻ trong lòng rồi.
Trừ những thứ kia ra mỗi nhà còn được chia một chút bông, bông thật là quá ít, nhà cô được nửa cân, thật ra mà nói, chỗ bông này còn chưa đủ làm một chiếc áo bông đâu.
Bên này mùa đông quá lạnh, một chiếc áo bông to cũng phải cần đến một cân rưỡi bông.
Cũng may trước đây cô nhờ mẹ cô mua trước một ít rồi.
Gần đây cô cũng ở nhà, làm cho Hàn Quốc Bân một bộ quần áo quần áo mới, cái áo bông cũ của anh ấy, không biết đã mặc bao nhiêu năm rồi, bông bên trong cũ quá không dùng lại được nữa, nên cũng lấy ra thay bông mới vào.
Đan bông cũng là một công đoạn không dễ dàng.
Nhưng sau khi sửa xong cái áo bông cũ này, trong lòng Trần Nhu vẫn rất có cảm giác thành tựu.
Bên ngoài nhìn vào vẫn là chiếc áo bông cũ kia, nhưng bên trong có thêm một cân rưỡi bông đan thành ruột áo, ngày mùa đông có một chiếc áo bông như vậy để mặc cũng có thể ấm áp hơn rất nhiều.
Quần bông cũng chỉ cần dùng sáu lạng bông để làm.
Không có biện pháp, bông cũng không không nhiều lắm, cô từ chỗ mẹ cô cũng chỉ lấy được năm cân bông.
Cô dùng chỗ vải bông còn lại làm cho mình một cái quần bông thì phải mất khoảng nửa cân bông, cố còn lại khoảng tầm ba cân bông, cô liền chuẩn bị làm thành chăn bông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.