Chương 2: Giới Thiệu Truyện Hay Mới
Niên Đại
25/01/2023
Tên Truyện: XUYÊN SÁCH: CUỘC SỐNG VỢ CHỒNG NUÔI CON HẰNG NGÀY Ở 70
Văn án:
Lâm Vi và Tông Thiệu là ép duyên, kết hôn bốn năm vẫn luôn ở riêng, thế cho nên dù đã sinh được hai đứa con nhưng tình cảm vợ chồng lại không thân mật bằng tình cảm bạn bè bình thường.
Lâm Vi cho rằng cô và Tông Thiệu sẽ làm vợ chồng plastic cả đời, thẳng đến khi trên đường đi tùy quân thì cô đã mơ một giấc mộng, mới biết được hóa ra chồng cô chính là ánh trăng sáng mà nữ chính cầu mà không được trong một quyển sách niên đại.
Mà cô, lại là ánh trăng sáng của ánh trăng sáng.
Trong tiểu thuyết, cô và Tông Thiệu đính hôn từ trong bụng mẹ, vợ chồng ân ái, sau khi cô mất sớm, anh dùng cả đời mình để hoài niệm về cô nên không cưới vợ mới.
Sau khi tỉnh mộng, Lâm Vi nhìn khuôn mặt không cảm xúc của người đàn ông trước mặt, nghĩ:
Hóa ra anh yêu em như thế, vậy thì em đây cũng sẽ cố gắng yêu anh nhiều thêm một chút mới được.
* Cưới trước yêu sau, dưỡng oa ở hải đảo, chuyện nhà hằng ngày.
Tag: Xuyên sách, sủng, sảng.
Lập ý: Vợ chồng một lòng.
P/s: Truyện diễn tả cuộc sống sinh hoạt vợ chồng, nuôi dạy con cái ý nghĩa. Đặc biệt, hai bảo bảo trong truyện cực cực kỳ đáng yêu, thông minh.
Trích đoạn:
Lâm Vy mỉm cười chào hỏi: “Chào đồng chí Lưu.”
Lưu Vĩ vội vàng chào hỏi: “Không, không, chị dâu cứ gợi em là tiểu Lưu là được.” Sau đó cúi đầu, nhìn về phía hai đứa nhóc hỏi: “Phó doanh, đây là con trai của anh sao? Hai đứa nó trông giống nhau quá!”
Minh Minh là đứa trẻ hoạt bát, không đợi bố mình giới thiệu đã nói: “Cháu chào chú Lưu ạ, cháu tên là Minh Minh, đây là em trai cháu, tên là Thụy Thụy, chúng cháu là anh em sinh đôi, nên mới giống nhau như vậy.”
Sau khi nghe xong một câu nói dài của Minh Minh, Lưu Vĩ ngạc nhiên hỏi: “Minh Minh năm nay mấy tuổi rồi?”
Minh Minh tự hào ưỡn ngực nói: “Cháu được ba tuổi bốn tháng rồi!” Mẹ đã nói cho nó biết, đủ ba tuổi chính là một đứa trẻ trưởng thành!
Hai anh em nó trông có vẻ cao hơn so với những đứa trẻ cùng trang lứa, nên Lưu Vĩ nghĩ rằng hai đứa nó đã được bốn tuổi rồi, nhưng hóa ra hai đứa nó vẫn chưa được ba tuổi rưỡi, anh ra không khỏi ngạc nhiên nói: “Minh Minh thông minh quá!”
Trước khi anh ta nhập ngũ, cháu trai của anh ta mới được gần năm tuổi, nhưng anh nhớ lúc đó cháu trai của mình nói còn chưa được sõi lắm, nói từng chữ một cũng không phát âm rõ như vậy.
Không hổ danh là con trai của phó doanh!
Nhìn ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ của Lưu Vĩ, trong lòng Tông Thiệu có chút khó hiểu, nhưng anh cũng không nói gì, chỉ cầm hành lý lên nói: “Đi thôi.”
Lưu Vĩ cuối cùng cũng nhớ đến nhiệm vụ, vội vàng cầm lấy cái túi trên tay Tông Thiệu, nói: “Để em làm, xe đỗ ở bên kia.” Vừa nói, anh ta vừa đi về phía chiếc xe Jeep đang đỗ ở bên đường.
……
Văn án:
Lâm Vi và Tông Thiệu là ép duyên, kết hôn bốn năm vẫn luôn ở riêng, thế cho nên dù đã sinh được hai đứa con nhưng tình cảm vợ chồng lại không thân mật bằng tình cảm bạn bè bình thường.
Lâm Vi cho rằng cô và Tông Thiệu sẽ làm vợ chồng plastic cả đời, thẳng đến khi trên đường đi tùy quân thì cô đã mơ một giấc mộng, mới biết được hóa ra chồng cô chính là ánh trăng sáng mà nữ chính cầu mà không được trong một quyển sách niên đại.
Mà cô, lại là ánh trăng sáng của ánh trăng sáng.
Trong tiểu thuyết, cô và Tông Thiệu đính hôn từ trong bụng mẹ, vợ chồng ân ái, sau khi cô mất sớm, anh dùng cả đời mình để hoài niệm về cô nên không cưới vợ mới.
Sau khi tỉnh mộng, Lâm Vi nhìn khuôn mặt không cảm xúc của người đàn ông trước mặt, nghĩ:
Hóa ra anh yêu em như thế, vậy thì em đây cũng sẽ cố gắng yêu anh nhiều thêm một chút mới được.
* Cưới trước yêu sau, dưỡng oa ở hải đảo, chuyện nhà hằng ngày.
Tag: Xuyên sách, sủng, sảng.
Lập ý: Vợ chồng một lòng.
P/s: Truyện diễn tả cuộc sống sinh hoạt vợ chồng, nuôi dạy con cái ý nghĩa. Đặc biệt, hai bảo bảo trong truyện cực cực kỳ đáng yêu, thông minh.
Trích đoạn:
Lâm Vy mỉm cười chào hỏi: “Chào đồng chí Lưu.”
Lưu Vĩ vội vàng chào hỏi: “Không, không, chị dâu cứ gợi em là tiểu Lưu là được.” Sau đó cúi đầu, nhìn về phía hai đứa nhóc hỏi: “Phó doanh, đây là con trai của anh sao? Hai đứa nó trông giống nhau quá!”
Minh Minh là đứa trẻ hoạt bát, không đợi bố mình giới thiệu đã nói: “Cháu chào chú Lưu ạ, cháu tên là Minh Minh, đây là em trai cháu, tên là Thụy Thụy, chúng cháu là anh em sinh đôi, nên mới giống nhau như vậy.”
Sau khi nghe xong một câu nói dài của Minh Minh, Lưu Vĩ ngạc nhiên hỏi: “Minh Minh năm nay mấy tuổi rồi?”
Minh Minh tự hào ưỡn ngực nói: “Cháu được ba tuổi bốn tháng rồi!” Mẹ đã nói cho nó biết, đủ ba tuổi chính là một đứa trẻ trưởng thành!
Hai anh em nó trông có vẻ cao hơn so với những đứa trẻ cùng trang lứa, nên Lưu Vĩ nghĩ rằng hai đứa nó đã được bốn tuổi rồi, nhưng hóa ra hai đứa nó vẫn chưa được ba tuổi rưỡi, anh ra không khỏi ngạc nhiên nói: “Minh Minh thông minh quá!”
Trước khi anh ta nhập ngũ, cháu trai của anh ta mới được gần năm tuổi, nhưng anh nhớ lúc đó cháu trai của mình nói còn chưa được sõi lắm, nói từng chữ một cũng không phát âm rõ như vậy.
Không hổ danh là con trai của phó doanh!
Nhìn ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ của Lưu Vĩ, trong lòng Tông Thiệu có chút khó hiểu, nhưng anh cũng không nói gì, chỉ cầm hành lý lên nói: “Đi thôi.”
Lưu Vĩ cuối cùng cũng nhớ đến nhiệm vụ, vội vàng cầm lấy cái túi trên tay Tông Thiệu, nói: “Để em làm, xe đỗ ở bên kia.” Vừa nói, anh ta vừa đi về phía chiếc xe Jeep đang đỗ ở bên đường.
……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.