Thập Niên 60: Xuyên Qua Làm Bà Cô (Bản Dịch)

Chương 1: Rơi Xuống Nước

Vũ Trung Nhu Tình

16/04/2022

Năm 1960, tháng 7.

Khe suối yên ắng chảy róc rách.

Ve sầu trên cây không ngừng kêu to, thỉnh toảng có một trận gió thổi tới, ve sầu càng kêu râm rang.

Giữa trưa nóng bức.

Vốn dĩ các nhà các hộ hẳn là trong nhà nghỉ ngơi, nhưng lúc này, bên dòng suối trên một sườn núi, nam nữ già trẻ thôn Ngưu La mười hai tuổi trở lên, năm mươi tuổi trở xuống dưới sự dẫn đầu của thôn trưởng, cầm các loại nông cụ như gậy gỗ, đòn gánh, cuốc, đối đầu với người của thôn Hạ Tân.

"Các người có tránh ra hay không?"

"Không tránh, dựa vào đâu chứ!"

"Nếu không tránh ra thì đừng trách chúng ta không khách khí!"

"Đến đi, ai sợ ai chứ!"

"Đúng đấy, đây là thôn Ngưu La chúng ta, phía sau núi Ngưu La là thôn chúng ta, các người đến bên trong thôn chúng ta cướp nước, còn biết xấu hổ hay không!"

"..."

Người của hai thôn đã giằng co hơn hai giờ, hai bên một bước cũng không nhường, ngay từ đầu còn hùng hùng hổ hổ, sau đó hai bên cãi qua cãi lại khan cả cuống họng, cứ như vậy trừng mắt nhìn nhau.

Hai thôn sở dĩ giằng co, không vì cái gì khác, chính là vì nước.

Trong ruộng lúa mầm mắt thấy là sắp trổ bông, nhưng hai tháng nay vẫn không có mưa.

Lão nông có kinh nghiệm đều cảm giác được, đây là sắp gặp hạn hán.

Mặt hướng đất vàng lưng hướng lên trời, vì cây trồng trong ruộng, không mưa thì sao được, lương thực giảm sản lượng, không nói nộp lên công xã, người trong thôn đều sẽ bị đói bụng.

Người Thôn Ngưu La nghe nói sắp gặp hạn hán, lập tức liền khẩn trương lên, quả nhiên, chưa qua nửa tháng, liền có người nửa đêm đến trộm nước.

Sau khi phát hiện, người thôn Ngưu La lập tức tổ chức người tuần tra trong đêm.

Nào biết được, chưa đến hai ngày, thấy trộm không được nước, người thôn Hạ Tân liền như ong vỡ tổ tới ép người thôn Ngưu La đem nước trong thôn cho người thôn Hạ Tân dùng.

Thường ngày thì thôi, đây là sắp gặp hạn hán, không có nước lúa trong ruộng làm sao bây giờ.

Lúc này hào phóng thì người trong thôn mình sẽ phải đói bụng, nơi nào đồng ý.

Thế là người trong thôn nhìn thấy một đống người thôn Hạ Tân khí thế hùng hổ, mang theo đòn gánh thùng nước tới, lập tức liền gõ vang chuông trong thôn, không bao lâu, người hai thôn giằng co nhau ở bên dòng suối.

Ngay khi song phương nghỉ một hồi, lại chuẩn bị nước bọt đại chiến.

Đột nhiên, một tiếng thét chói tai kinh hoảng chói tai vang lên, ngay sau đó, lại là tiếng la tiếng khóc liên tiếp vang lên.

"Người tới đây mau, không tốt rồi..."

"Không tốt rồi, bà cô rơi vào trong nước rồi."

"Người tới đây mau, bà cô rơi vào trong nước rồi."

"Bà cô rơi xuống nước rồi, mau tới."



Thanh âm là từ thượng du khe nước truyền đến.

Hai bên giằng co đầu tiên là sững sờ, người thôn Ngưu La càng có chút mơ hồ, ai? Ai rơi trong nước rồi?

Cái gì?

Bà cô?

Bà cô rơi vào trong nước rồi?

Một giây sau, người kịp phản ứng cũng mặc kệ có thể bị thừa cơ trộm nước hay không, lập tức quay người chạy về hướng thượng du.

"Tao đánh chết thằng ranh con chúng mày."

"Trời ạ, chúng mày cũng dám mang bà cô tới nơi này..."

"Bà cô tốt nhất không có việc gì, bằng không, mấy người chúng mày đừng sống nữa."

Vừa chạy chính là một làn sóng người lớn, chỉ để lại người thôn Hạ Tân đứng tại chỗ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao cho phải.

"Đi!" Thôn trưởng thôn Hạ Tân nhìn người hốt hoảng chạy đi thượng du, cắn răng, ném lại câu nói liền muốn mang người về thôn.

Một số thôn dân chưa kịp phản ứng liền muốn đi về phía hồ nước, lại bị thôn trưởng nổi giận mắng "Các người muốn chết à, lúc này còn dám dây vào hồ nước của bọn họ."

"Không nghe người ta vừa rồi kêu cái gì sao, muốn tìm cái chết thì đi."

Mấy người thôn dân gánh thùng nước cũng rất nhanh kịp phản ứng, liền vội vàng xoay người, bước nhanh đuổi theo người thôn mình.

Đúng vậy, thôn Ngưu La xảy ra chuyện chính là bà cô của bọn họ, bọn họ sẽ không để ý tới nước trong hồ, nhưng lỡ như sau khi lấy lại tinh thần, phát hiện nhóm người mình trộm nước, vậy thì vấn đề coi như lớn.

Lúc này.

Một cô nhóc mập mạp bệnh hai búi tóc như hai cái sừng đang không nhúc nhích, mặt lênh đênh trong nước.

Thôn trưởng đuổi tới, trong âm thanh gào khóc, thân thể không khỏi lắc một cái, tâm can phổi đều muốn dọa nhảy ra khỏi người, vội vàng phất tay "Nhanh, nhanh cứu bà cô lên."

Mấy tiếng tõm tõm tõm, bên trong tiếng kêu to cuồng loạn, liên tiếp vang lên âm thanh mấy người xuống nước, rất nhanh, cô nhóc chìm trong nước được người ôm vào bờ.

Chỉ thấy sắc mặt cô nhóc trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, bụng tròn vo, vừa nhìn chính là uống không ít nước.

Một người nhanh tay chìa tay giơ trước mũi cô nhóc, mặt bỗng nhiên tái đi, lắp ba nói " Bà, bà cô, không, không còn thở."

"Cái gì?"

"Không có khả năng!"

Mọi người sắc mặt đại biến, cùng nhau kinh hô.

Một giây sau, một người phụ nữ chừng ba mươi đẩy người bên cạnh cô nhóc ra, không nói hai lời bắt đầu đè ép lên nước trong bụng cô nhóc.

Đám người kịp phản ứng, cùng nhau nhìn chằm chằm động tác của bà ất, chờ mong cô nhóc có thể mở to mắt.

Mấy phút đồng hồ sau, nước trong bụng cô nhóc mặc dù gạt ra không ít, nhưng cô vẫn không có khôi phục hô hấp.



Sau mười mấy phút, người phụ nữ làm hô hấp nhân tạo lời nói mặc dù không có nói, nhưng bà ấy trắng bệch nghiêm mặt, lắc đầu, ai cũng nhìn ra ý tứ của bà ấy.

"Bà, bà cô..."

Người chung quanh lập tức hít vào một hơi.

Xong rồi!

Có người níu lấy đứa nhỏ vốn dĩ đã ở tại thượng du trước đó đánh.

"Tao bảo mày mang bà cô tới đây này."

"Tao đánh chết mày..."

Tiếng la khóc của trẻ con liên tiếp vang lên, mà các người lớn khác thôn Ngưu La thì xám tro hết cả mặt, giống như mất đi mẹ ruột của mình, có một số người đã thay đổi sắc mặt lau nước mắt bật khóc.

Lúc này, trên trời đột nhiên vang lên chín tiếng sấm.

Không ai nhìn thấy, một tia sét nhanh chóng rơi xuống trên người cô nhóc, rất nhanh liền biến mất.

Lúc này, cô nhóc vốn không có hô hấp cũng chầm chậm có hô hấp, chỉ là cũng không có người chú ý tới.

Mẹ nó!

Bạch Hi không nghĩ tới, mình phi thăng lên thần thất bại trùng tu thì thôi, vậy mà lại ngoài ý muốn bị Cửu Thiên Thần Lôi bổ tới thế gian, vì không tiêu tan hồn phách, cô chỉ có thể làm cho mình nhập thân vào cô nhóc này mà sống lại.

Nghe bên tai truyền đến tiếng khóc rống, Bạch Hi chỉ cảm thấy hoa mắt váng đầu.

"Khục khục... Khục khục..."

"Ầm ĩ chết mất!"

"Ngậm miệng!"

Ngay từ đầu, thanh âm của Bạch Hi có chút nhỏ, đợi sau khi cô quát một tiếng ngậm miệng, rốt cục có người nghe ra được âm thanh phát ra từ đâu.

"Cái này. . ."

"Bà cô nói chuyện."

Có người kinh nghi nhìn Bạch Hi, kinh hô "A, bà cô xác chết vùng dậy!"

Người hét lên lời này bị thôn trưởng đã lấy lại tinh thần tát cho một bạt tai sái quai hàm, nổi giận mắng "Xác chết vùng dậy cha mày, nói năng tào lao."

Tổ tông phù hộ, các lộ thần tiên phù hộ, bà cô đã không có việc gì.

Người bị tát cũng kịp phản ứng mình nói cái gì, bị đánh cũng không giận, ngược lại đánh miệng của mình đến mấy lần, hối hận mắng "Đều là cái miệng thối của tôi."

Những người khác cũng không rảnh rỗi phản ứng anh ta, đều nhao nhao ân cần hỏi thăm về Bạch Hi.

"Quá tốt!"

"Bà cô, bà cô, bà thế nào?"

"Bà cô, bà không có sao chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 60: Xuyên Qua Làm Bà Cô (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook