Thập Niên 60: Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang
Chương 29
Ngũ Diệp Đàm
01/05/2024
Nó đều giống như sấm chớp giữa trời quang khiến tất cả những người có mặt cho dù có là người nhà họ Hứa hay người nhà họ Lâm, đều cảm thấy hoa mắt chóng mặt, chỉ cảm đầu của mình ong ong, mặt đất dưới chân không ngừng quay cuồng.
Lời nói của Hứa Diệc Phưởng không chỉ khiến mọi người trong phòng khách choáng váng mà còn khiến A Thành - người đang ăn bánh cuốn trong bếp vừa ‘ăn dưa’ ngoài phòng khách xém chút nữa là nghẹn chết, nhưng lại không dám ho lớn tiếng vì sợ sẽ quấy rầy đến mọi người ở bên ngoài.
Tại sao lúc này A Thành lại ở trong bếp của nhà họ Lâm?
Thực ra, nhà họ Lâm sống ở phía sau núi của thôn Giang Bối, xe của nhà họ Hứa chạy dọc theo con đường bên ngoài thôn Giang Bối, dừng lại trước sân nhà họ Lâm. Cả gia đình họ hùng hổ đi đến nhà họ Lâm, muốn không thu hút sự chú ý cũng khó.
Huống chi hôm kia A Thành mới đưa những bức ảnh kia cho Lâm Nhiễm, anh ta vẫn luôn chú ý đến diễn biến tình hình bên này. Nhìn thấy cả một nhà họ Hứa nhiều người như vậy đến, anh ta lập tức chạy đến.
Đương nhiên anh ta không dám trực tiếp đi vào phòng khách, sợ bị Lâm Nhiễm đuổi đi, vậy nên anh ta trốn vào phòng bếp nói với chị Quần là A Nhiễm kêu cô ấy, chẳng phải là hai ngày trước còn kêu anh ta chụp ảnh, đi điều tra sự việc hay sao.
Anh ta những tưởng sẽ phải nói đến khô cổ họng chị Quần mới đồng ý, nhưng cô ấy chẳng nói chẳng rằng mà trực tiếp cho anh ta vào, còn mang cho anh ta món bánh cuốn thịt lợn nướng và mì xào nước tương mà cô ấy vừa làm lúc sáng cho anh ta vừa ăn vừa hóng chuyện.
Anh ta được đối xử tốt đến mức cảm động nước mắt lưng tròng. Nhưng anh ta không biết trước đó Lâm Nhiễm đã dặn chị Quần rằng nếu bên ngoài có ai nghe lén thì đừng bận tâm, cứ để họ nghe, chỉ cần họ đi rêu rao khắp nơi trong thôn về việc nhà họ Hứa hủy bỏ hôn ước, vậy sẽ đỡ phiền hơn nhiều…
Cho dù A Thành có bị nghẹn đến thế nào, cuộc trò chuyện trong phòng khách vẫn tiếp diễn.
Sau khi Hứa Diệc Phưởng đưa ra "lời mời không mấy tử tế" như vậy, nhà họ Lâm còn chưa kịp phản ứng thì Lưu Ngải Liên đã hét lên trước: "A Phưởng!"
Lưu Ngải Liên cảm thấy mình như phát điên: "Con đang nói vớ vẩn gì vậy?!"
Bây giờ bà ta không còn muốn quản lý phường nhuộm xưởng nhuộm gì nữa, dù sao thì bà ta cũng không muốn có một đứa con dâu như vậy!
Là không dám muốn! Bà ta còn muốn sống thêm mấy ngày nữa!
Lâm Nhiễm nhìn khuôn mặt bình tĩnh ‘thổi tám ngọn gió cũng không lay chuyển’ của Hứa Diệc Phưởng, tự hỏi phải chăng đại thiếu gia nhà họ Hứa có vấn đề gì không?
Nhưng thông tin cô gom góp được lại không giống vậy mà?
Cô nhớ tình tiết trong sách, sau này tuy nhà họ Hứa hủy hoại nhà họ Lâm nhưng họ cũng không lấy lòng nịnh hót gì. Mấu chốt là họ đã đắc tội với Giang Yến, cuối cùng xưởng nhuộm và xưởng dệt bị hư hại nặng nề. Nhưng nhà họ Hứa cũng không đơn giản, y hệt con gián đánh hoài không chết, sau lưng lại đi liên thủ với những gia tộc khác, dù sao bọn họ cũng chỉ là lừa gạt lẫn nhau, Hứa Diệc Phưởng này có thể coi là một nhân vật lớn.
Não của anh ta có phải gặp vấn đề gì rồi không? Nhưng cô không quan tâm đến loại tin tức chấn động này.
Cô vẫn khá tò mò, "Ồ."
Cô hỏi: "Tại sao? Sao anh lại nhắc đến chuyện đó vào lúc này?"
Hứa Diệc Phưởng nhìn cô chằm chằm một lúc, không biết rằng cô đã liệt mình vào loại người có đầu óc khác với người thường. Anh ta cụp mắt xuống nói: "Tôi có thể nói với chú Lâm trước không?"
Lâm Nhiễm nhún vai, liếc nhìn ba mình.
Lâm Tổ Vọng không bình tĩnh như Lâm Nhiễm, ông ấy tức giận đến mức đen mặt lại, toàn bộ chuyện này chẳng làm ông ưng lòng chỗ nào cả, "Cậu nói đi, cậu còn có mặt mũi mà nói nữa à?"
Ông ấy tức giận: "Cậu cho rằng con gái nhà họ Lâm chúng tôi là ai? Hừ!"
Càng nói càng tức, muốn trực tiếp lấy một cây gậy lớn đuổi đám người này ra ngoài!
Lời nói của Hứa Diệc Phưởng không chỉ khiến mọi người trong phòng khách choáng váng mà còn khiến A Thành - người đang ăn bánh cuốn trong bếp vừa ‘ăn dưa’ ngoài phòng khách xém chút nữa là nghẹn chết, nhưng lại không dám ho lớn tiếng vì sợ sẽ quấy rầy đến mọi người ở bên ngoài.
Tại sao lúc này A Thành lại ở trong bếp của nhà họ Lâm?
Thực ra, nhà họ Lâm sống ở phía sau núi của thôn Giang Bối, xe của nhà họ Hứa chạy dọc theo con đường bên ngoài thôn Giang Bối, dừng lại trước sân nhà họ Lâm. Cả gia đình họ hùng hổ đi đến nhà họ Lâm, muốn không thu hút sự chú ý cũng khó.
Huống chi hôm kia A Thành mới đưa những bức ảnh kia cho Lâm Nhiễm, anh ta vẫn luôn chú ý đến diễn biến tình hình bên này. Nhìn thấy cả một nhà họ Hứa nhiều người như vậy đến, anh ta lập tức chạy đến.
Đương nhiên anh ta không dám trực tiếp đi vào phòng khách, sợ bị Lâm Nhiễm đuổi đi, vậy nên anh ta trốn vào phòng bếp nói với chị Quần là A Nhiễm kêu cô ấy, chẳng phải là hai ngày trước còn kêu anh ta chụp ảnh, đi điều tra sự việc hay sao.
Anh ta những tưởng sẽ phải nói đến khô cổ họng chị Quần mới đồng ý, nhưng cô ấy chẳng nói chẳng rằng mà trực tiếp cho anh ta vào, còn mang cho anh ta món bánh cuốn thịt lợn nướng và mì xào nước tương mà cô ấy vừa làm lúc sáng cho anh ta vừa ăn vừa hóng chuyện.
Anh ta được đối xử tốt đến mức cảm động nước mắt lưng tròng. Nhưng anh ta không biết trước đó Lâm Nhiễm đã dặn chị Quần rằng nếu bên ngoài có ai nghe lén thì đừng bận tâm, cứ để họ nghe, chỉ cần họ đi rêu rao khắp nơi trong thôn về việc nhà họ Hứa hủy bỏ hôn ước, vậy sẽ đỡ phiền hơn nhiều…
Cho dù A Thành có bị nghẹn đến thế nào, cuộc trò chuyện trong phòng khách vẫn tiếp diễn.
Sau khi Hứa Diệc Phưởng đưa ra "lời mời không mấy tử tế" như vậy, nhà họ Lâm còn chưa kịp phản ứng thì Lưu Ngải Liên đã hét lên trước: "A Phưởng!"
Lưu Ngải Liên cảm thấy mình như phát điên: "Con đang nói vớ vẩn gì vậy?!"
Bây giờ bà ta không còn muốn quản lý phường nhuộm xưởng nhuộm gì nữa, dù sao thì bà ta cũng không muốn có một đứa con dâu như vậy!
Là không dám muốn! Bà ta còn muốn sống thêm mấy ngày nữa!
Lâm Nhiễm nhìn khuôn mặt bình tĩnh ‘thổi tám ngọn gió cũng không lay chuyển’ của Hứa Diệc Phưởng, tự hỏi phải chăng đại thiếu gia nhà họ Hứa có vấn đề gì không?
Nhưng thông tin cô gom góp được lại không giống vậy mà?
Cô nhớ tình tiết trong sách, sau này tuy nhà họ Hứa hủy hoại nhà họ Lâm nhưng họ cũng không lấy lòng nịnh hót gì. Mấu chốt là họ đã đắc tội với Giang Yến, cuối cùng xưởng nhuộm và xưởng dệt bị hư hại nặng nề. Nhưng nhà họ Hứa cũng không đơn giản, y hệt con gián đánh hoài không chết, sau lưng lại đi liên thủ với những gia tộc khác, dù sao bọn họ cũng chỉ là lừa gạt lẫn nhau, Hứa Diệc Phưởng này có thể coi là một nhân vật lớn.
Não của anh ta có phải gặp vấn đề gì rồi không? Nhưng cô không quan tâm đến loại tin tức chấn động này.
Cô vẫn khá tò mò, "Ồ."
Cô hỏi: "Tại sao? Sao anh lại nhắc đến chuyện đó vào lúc này?"
Hứa Diệc Phưởng nhìn cô chằm chằm một lúc, không biết rằng cô đã liệt mình vào loại người có đầu óc khác với người thường. Anh ta cụp mắt xuống nói: "Tôi có thể nói với chú Lâm trước không?"
Lâm Nhiễm nhún vai, liếc nhìn ba mình.
Lâm Tổ Vọng không bình tĩnh như Lâm Nhiễm, ông ấy tức giận đến mức đen mặt lại, toàn bộ chuyện này chẳng làm ông ưng lòng chỗ nào cả, "Cậu nói đi, cậu còn có mặt mũi mà nói nữa à?"
Ông ấy tức giận: "Cậu cho rằng con gái nhà họ Lâm chúng tôi là ai? Hừ!"
Càng nói càng tức, muốn trực tiếp lấy một cây gậy lớn đuổi đám người này ra ngoài!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.