Thập Niên 60: Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang
Chương 35
Ngũ Diệp Đàm
03/05/2024
A Thành kinh ngạc, nói: "Cho thuê rồi?"
Từ lúc nhà họ Giang xảy ra chuyện, không biết có bao nhiêu người nhắm vào hiệu Hoa Hưng, nhưng con tàu kia chính là chiếc tàu hàng hạng nặng vượt biển đầu tiên mà ông nội nhà họ Giang mua, ý nghĩa đối với nhà họ Giang không giống, vì vậy bất kể là ai đến cửa muốn xin mua hiệu Hoa Hưng, đều bị Giang Yến từ chối.
Lại không ngờ anh cho thuê tàu rồi.
Giang Yến nhìn anh ta một cái, một tia buồn cười lướt qua giây lát, nói: "Thương nhân trục lợi, không lẽ cậu cho rằng tôi từ chối thực sự bởi vì ý nghĩa kỷ niệm gì sao? Bọn họ ra giá năm vạn, nếu như là năm mươi vạn tôi sẽ suy nghĩ."
A Thành: "…"
Cũng không biết có phải là ảo giác của anh ta không, cứ cảm thấy biểu cảm thoáng qua của anh lại giống với khoảnh khắc nào đó của Lâm Nhiễm.
A Thành: ???
Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Nhưng nhìn vé tàu này, lúc đầu anh ta qua đây trong lòng cứ như ngọn lửa nhỏ chập chờn như bị dội một thau nước lạnh đầy mặt, "xèo" một tiếng toàn bộ bị dập tắt.
Còn có thể nói được gì nữa? Vị này vốn dĩ đã lạnh, lại đi Nam Dương một hai năm xong, sợ rằng khi về cũng không nhớ A Nhiễm là ai nữa.
Hai người còn là trời sinh không hợp.
Huống hồ nói về nhà họ Lâm bên đấy.
A Thành rời khởi, phòng khách nhà họ Lâm lại yên tĩnh trở lại.
Tuy rằng đã giải quyết xong hôn sự với nhà họ Hứa, nhưng Lâm Tổ Vọng với Phương Bích Trân lại không vui gì lắm.
Đây là chuyện có thể vui gì chứ?
Đặc biệt Lâm Nhiễm còn nói cái gì mà năm năm đều không cưới gả.
Thật khiến người ta tâm trạng buồn phiền!
"A Nhiễm."
Phương Bích Trân kéo lấy tay Lâm Nhiễm, dịu giọng nói: "Mấy chuyện này của nhà họ Hứa hoàn toàn không phải lỗi của con, từ hôn không phải lỗi của con, Hứa Diệc Phường muốn xin cưới con, càng không phải lỗi của con, sao con lại phải nói cái gì mà năm năm không bàn cưới gả? Nếu như chỉ là để tránh né Hứa Diệc Phường, hoàn toàn không cần thiết, con gái có thêm vài người theo đuổi thì có sao? Con không thích cậu ta, thể hiện rõ thái độ là được rời, sau này bảo cậu ta tránh xa một chút, không cần phải khắt khe với bản thân, cũng không phải lỗi của con, sao lại phải lập giới hạn cho mình?"
Lâm Nhiễm cười nói: "Dì Trân, dì không phải lo cho con, con cũng không phải vì anh ta, con đây không phải vẫn còn nhỏ sao? Chuyện chẳng quan trọng."
Chỉ là không bàn cưới gả, lại không ảnh hưởng cô có bạn trai.
Cô nói như vậy chủ yếu là để tránh phiền phức, không phải vì tránh né Hứa Diệc Phường, mà là để tránh phiền phức với ông già Giang Yến trong tương lai kia.
Cô xoay đầu hỏi ba mình, nói: "Ba, xưởng nhuộm nhà chúng ta bên đấy sao rồi? Con từ hôn với Giang Yến, lại hứa hôn với Hứa nhị, có ảnh hưởng tới việc vận chuyển của xưởng nhuộm nhà ta không?"
Lâm Tổ Vọng cau mày.
Ảnh hưởng không?
Tất nhiên là có ảnh hưởng, còn là ảnh hưởng rất lớn.
Bao nhiêu năm nay, nhà họ Lâm bọn họ mượn đất với nước của thôn Giang Bắc mở xưởng nhuộm, tuy rằng đất đó ông ấy đã sớm mua từ nhà họ Giang bên đấy, nhưng nước lại không thể mua được, bao nhiêu năm nay đều trả một chi phí nhất định cho hội thôn.
Chính là không lâu trước đây có người trong hội thôn có quan hệ không tồi với ông ấy đã lén lộ ra chút tin tức, nói là trong thôn muốn làm lại hợp đồng mượn nước, từ một nghìn đồng mỗi năm, đổi thành trực tiếp lấy vài phần lợi nhuận từ xưởng nhuộm, bảo ông ấy chuẩn bị tốt.
Từ lúc nhà họ Giang xảy ra chuyện, không biết có bao nhiêu người nhắm vào hiệu Hoa Hưng, nhưng con tàu kia chính là chiếc tàu hàng hạng nặng vượt biển đầu tiên mà ông nội nhà họ Giang mua, ý nghĩa đối với nhà họ Giang không giống, vì vậy bất kể là ai đến cửa muốn xin mua hiệu Hoa Hưng, đều bị Giang Yến từ chối.
Lại không ngờ anh cho thuê tàu rồi.
Giang Yến nhìn anh ta một cái, một tia buồn cười lướt qua giây lát, nói: "Thương nhân trục lợi, không lẽ cậu cho rằng tôi từ chối thực sự bởi vì ý nghĩa kỷ niệm gì sao? Bọn họ ra giá năm vạn, nếu như là năm mươi vạn tôi sẽ suy nghĩ."
A Thành: "…"
Cũng không biết có phải là ảo giác của anh ta không, cứ cảm thấy biểu cảm thoáng qua của anh lại giống với khoảnh khắc nào đó của Lâm Nhiễm.
A Thành: ???
Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Nhưng nhìn vé tàu này, lúc đầu anh ta qua đây trong lòng cứ như ngọn lửa nhỏ chập chờn như bị dội một thau nước lạnh đầy mặt, "xèo" một tiếng toàn bộ bị dập tắt.
Còn có thể nói được gì nữa? Vị này vốn dĩ đã lạnh, lại đi Nam Dương một hai năm xong, sợ rằng khi về cũng không nhớ A Nhiễm là ai nữa.
Hai người còn là trời sinh không hợp.
Huống hồ nói về nhà họ Lâm bên đấy.
A Thành rời khởi, phòng khách nhà họ Lâm lại yên tĩnh trở lại.
Tuy rằng đã giải quyết xong hôn sự với nhà họ Hứa, nhưng Lâm Tổ Vọng với Phương Bích Trân lại không vui gì lắm.
Đây là chuyện có thể vui gì chứ?
Đặc biệt Lâm Nhiễm còn nói cái gì mà năm năm đều không cưới gả.
Thật khiến người ta tâm trạng buồn phiền!
"A Nhiễm."
Phương Bích Trân kéo lấy tay Lâm Nhiễm, dịu giọng nói: "Mấy chuyện này của nhà họ Hứa hoàn toàn không phải lỗi của con, từ hôn không phải lỗi của con, Hứa Diệc Phường muốn xin cưới con, càng không phải lỗi của con, sao con lại phải nói cái gì mà năm năm không bàn cưới gả? Nếu như chỉ là để tránh né Hứa Diệc Phường, hoàn toàn không cần thiết, con gái có thêm vài người theo đuổi thì có sao? Con không thích cậu ta, thể hiện rõ thái độ là được rời, sau này bảo cậu ta tránh xa một chút, không cần phải khắt khe với bản thân, cũng không phải lỗi của con, sao lại phải lập giới hạn cho mình?"
Lâm Nhiễm cười nói: "Dì Trân, dì không phải lo cho con, con cũng không phải vì anh ta, con đây không phải vẫn còn nhỏ sao? Chuyện chẳng quan trọng."
Chỉ là không bàn cưới gả, lại không ảnh hưởng cô có bạn trai.
Cô nói như vậy chủ yếu là để tránh phiền phức, không phải vì tránh né Hứa Diệc Phường, mà là để tránh phiền phức với ông già Giang Yến trong tương lai kia.
Cô xoay đầu hỏi ba mình, nói: "Ba, xưởng nhuộm nhà chúng ta bên đấy sao rồi? Con từ hôn với Giang Yến, lại hứa hôn với Hứa nhị, có ảnh hưởng tới việc vận chuyển của xưởng nhuộm nhà ta không?"
Lâm Tổ Vọng cau mày.
Ảnh hưởng không?
Tất nhiên là có ảnh hưởng, còn là ảnh hưởng rất lớn.
Bao nhiêu năm nay, nhà họ Lâm bọn họ mượn đất với nước của thôn Giang Bắc mở xưởng nhuộm, tuy rằng đất đó ông ấy đã sớm mua từ nhà họ Giang bên đấy, nhưng nước lại không thể mua được, bao nhiêu năm nay đều trả một chi phí nhất định cho hội thôn.
Chính là không lâu trước đây có người trong hội thôn có quan hệ không tồi với ông ấy đã lén lộ ra chút tin tức, nói là trong thôn muốn làm lại hợp đồng mượn nước, từ một nghìn đồng mỗi năm, đổi thành trực tiếp lấy vài phần lợi nhuận từ xưởng nhuộm, bảo ông ấy chuẩn bị tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.