Thập Niên 60: Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang
Chương 46
Ngũ Diệp Đàm
06/05/2024
Thế nên cô chết rồi, cũng phải mang xương cô mài thành từng hạt châu, xâu thành vòng tay?
Anh hiện tại không còn thích cô.
Nhìn ánh mắt anh nhìn cô là biết.
Nhưng không thích cô không đại biểu không hận cô, người càng có chứng hoang tưởng kiểm soát thì càng căm hận phản bội.
Ồ, đúng rồi, cô vẫn đang liều mạng truyền bá với bên ngoài cái gì? “Tôi cực kỳ đau lòng khi từ hôn với anh A Yến, tôi muốn khôi phục hôn ước, nhưng anh A Yến không thích tôi, tôi cũng không còn cách nào, chỉ có thể tác thành cho anh ấy”... Cô cảm thấy mặt mình sắp cháy rồi, dù cho không ngừng tự nhủ, “Tôi không nhớ gì hết, đó không phải tôi, chỉ là cô ấy trong sách”, cũng không có tác dụng, quan trọng là, cô phải làm sao cho chu toàn? Nếu những lời này truyền đến tai Giang Yến, chỉ sợ là anh sẽ không mài xương cô thành hạt châu nữa, mà sẽ hận đến mức nghiền xương thành tro bụi… thật muốn xoay người bỏ chạy mà!
Giang Yến nhìn Lâm Nhiễm.
Anh thấy sắc mặt và biểu cảm của cô đã trải qua nhiều lần thay đổi, từ đỏ sang trắng, lại từ trắng sang đỏ, bây giờ đã đỏ rực như muốn bốc cháy, đôi mắt vừa tròn vừa ngời sáng… đây là lần đầu tiên anh thấy cô thế này. Anh lại cúi đầu nhìn tay mình, cảm thấy có chút ù ù cạc cạc.
Đến mức vậy sao?
“Muốn A Thành đưa cô về nhà không? Anh ta còn bên ngoài?” Anh nói ngắn gọn.
Với tính cách A Thành, chắc chắn anh ta vẫn đang lòng vòng bên ngoài. Lâm Nhiễm nghe thấy anh lên tiếng mới bị kéo về từ những suy nghĩ linh ta linh tinh kia.
Cô lắc đầu, hơi mở miệng, nhưng cuống họng cứ như bị nghẹn lại, không thể nói ra.
Bình tĩnh.
Cô cắn răng, phải giữ vững!
Đều đã xảy ra rồi, còn có thể làm sao nữa?!
Khi cô xuyên đến thì đã thế này rồi!
Chỉ có lợn chết mới không sợ nước sôi!
Đè xuống những cảm xúc hỗn loạn, Lâm Nhiễm nhìn anh, mỉm cười nói: “Giang Yến, tôi muốn cùng anh bàn về một giao dịch.”
Giang Yến: “? ? ?”
“Giao dịch?”
Giang Yến thật sự rất ngạc nhiên.
Thế nên dáng vẻ xấu hổ tức giận cùng cực của cô là vì bị ép đến đây bàn giao dịch với anh?
“Cô nói xem.”
Anh vốn không muốn quan tâm đến cô, nhưng vì chú Lâm, rốt cuộc vẫn nói ra câu này.
“Ba mươi phần trăm cổ phần.”
Nói đến chuyện quan trọng, những cảm xúc dư thừa cũng dần phai nhạt đi, Lâm Nhiễm thẳng lưng, nói: “Tôi muốn mời anh trở thành cổ đông của xưởng nhuộm Lâm thị của chúng tôi, đưa cho anh ba mươi phần trăm cổ phần, điều kiện là anh phải ra mặt đè ép những yêu cầu vô lý của người nhà họ Giang, còn nữa, nếu có bất kỳ biến động nào, cũng phải giúp xưởng nhuộm ra tay.”
Dừng lại một chút, đặc biệt nhấn mạnh nói: “Nhất là nhà họ Hứa, ba tôi xem trọng tình nghĩa, dù lần này vì chuyện từ hôn mà buồn bực nhà họ Hứa, thế nhưng dưới mấy lời đường mật của nhà họ Hứa chắc chắn sẽ tha thứ cho bọn họ, nhưng nhà họ Hứa bụng dạ khó lường, thứ bọn họ muốn chẳng qua là cách điều chế và kỹ thuật làm thuốc nhuộm gia truyền của nhà họ Lâm chúng tôi, tôi muốn nhờ anh ngăn cản ba tôi, nếu như ông ấy muốn giao dịch gì đó với nhà họ Hứa.
Ba tôi rất xem trọng và tín nhiệm anh, lời của anh chắc chắn ông ấy sẽ nghe.”
Không chỉ tín nhiệm nhân cách của anh, quan trọng hơn chính là, trong mắt ba, nhà họ Lâm nợ nhà họ Giang một ân tình.
Anh hiện tại không còn thích cô.
Nhìn ánh mắt anh nhìn cô là biết.
Nhưng không thích cô không đại biểu không hận cô, người càng có chứng hoang tưởng kiểm soát thì càng căm hận phản bội.
Ồ, đúng rồi, cô vẫn đang liều mạng truyền bá với bên ngoài cái gì? “Tôi cực kỳ đau lòng khi từ hôn với anh A Yến, tôi muốn khôi phục hôn ước, nhưng anh A Yến không thích tôi, tôi cũng không còn cách nào, chỉ có thể tác thành cho anh ấy”... Cô cảm thấy mặt mình sắp cháy rồi, dù cho không ngừng tự nhủ, “Tôi không nhớ gì hết, đó không phải tôi, chỉ là cô ấy trong sách”, cũng không có tác dụng, quan trọng là, cô phải làm sao cho chu toàn? Nếu những lời này truyền đến tai Giang Yến, chỉ sợ là anh sẽ không mài xương cô thành hạt châu nữa, mà sẽ hận đến mức nghiền xương thành tro bụi… thật muốn xoay người bỏ chạy mà!
Giang Yến nhìn Lâm Nhiễm.
Anh thấy sắc mặt và biểu cảm của cô đã trải qua nhiều lần thay đổi, từ đỏ sang trắng, lại từ trắng sang đỏ, bây giờ đã đỏ rực như muốn bốc cháy, đôi mắt vừa tròn vừa ngời sáng… đây là lần đầu tiên anh thấy cô thế này. Anh lại cúi đầu nhìn tay mình, cảm thấy có chút ù ù cạc cạc.
Đến mức vậy sao?
“Muốn A Thành đưa cô về nhà không? Anh ta còn bên ngoài?” Anh nói ngắn gọn.
Với tính cách A Thành, chắc chắn anh ta vẫn đang lòng vòng bên ngoài. Lâm Nhiễm nghe thấy anh lên tiếng mới bị kéo về từ những suy nghĩ linh ta linh tinh kia.
Cô lắc đầu, hơi mở miệng, nhưng cuống họng cứ như bị nghẹn lại, không thể nói ra.
Bình tĩnh.
Cô cắn răng, phải giữ vững!
Đều đã xảy ra rồi, còn có thể làm sao nữa?!
Khi cô xuyên đến thì đã thế này rồi!
Chỉ có lợn chết mới không sợ nước sôi!
Đè xuống những cảm xúc hỗn loạn, Lâm Nhiễm nhìn anh, mỉm cười nói: “Giang Yến, tôi muốn cùng anh bàn về một giao dịch.”
Giang Yến: “? ? ?”
“Giao dịch?”
Giang Yến thật sự rất ngạc nhiên.
Thế nên dáng vẻ xấu hổ tức giận cùng cực của cô là vì bị ép đến đây bàn giao dịch với anh?
“Cô nói xem.”
Anh vốn không muốn quan tâm đến cô, nhưng vì chú Lâm, rốt cuộc vẫn nói ra câu này.
“Ba mươi phần trăm cổ phần.”
Nói đến chuyện quan trọng, những cảm xúc dư thừa cũng dần phai nhạt đi, Lâm Nhiễm thẳng lưng, nói: “Tôi muốn mời anh trở thành cổ đông của xưởng nhuộm Lâm thị của chúng tôi, đưa cho anh ba mươi phần trăm cổ phần, điều kiện là anh phải ra mặt đè ép những yêu cầu vô lý của người nhà họ Giang, còn nữa, nếu có bất kỳ biến động nào, cũng phải giúp xưởng nhuộm ra tay.”
Dừng lại một chút, đặc biệt nhấn mạnh nói: “Nhất là nhà họ Hứa, ba tôi xem trọng tình nghĩa, dù lần này vì chuyện từ hôn mà buồn bực nhà họ Hứa, thế nhưng dưới mấy lời đường mật của nhà họ Hứa chắc chắn sẽ tha thứ cho bọn họ, nhưng nhà họ Hứa bụng dạ khó lường, thứ bọn họ muốn chẳng qua là cách điều chế và kỹ thuật làm thuốc nhuộm gia truyền của nhà họ Lâm chúng tôi, tôi muốn nhờ anh ngăn cản ba tôi, nếu như ông ấy muốn giao dịch gì đó với nhà họ Hứa.
Ba tôi rất xem trọng và tín nhiệm anh, lời của anh chắc chắn ông ấy sẽ nghe.”
Không chỉ tín nhiệm nhân cách của anh, quan trọng hơn chính là, trong mắt ba, nhà họ Lâm nợ nhà họ Giang một ân tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.