Thập Niên 60: Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang
Chương 6
Ngũ Diệp Đàm
28/04/2024
Lưỡng bại câu thương.
Người nhà họ Hứa hận Lâm Nhiễm và nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm cũng hận nhà họ Hứa.
Nhưng Lâm Nhiễm làm ra chuyện lớn như vậy, nhà họ Hứa bị chủ nợ vây cửa, Hứa Đông Phúc nằm liệt giường, Hứa Diệc Lâm cũng bị đâm một nhát, người có lý lại thành vô lý, nhà họ Lâm không còn cách nào khác ngoài việc dùng tiền loại bỏ tai họa, bán xưởng nhuộm của nhà họ Lâm trả nợ cho nhà họ Hứa, để cầu xin nhà họ Hứa đừng truy cứu chuyện con gái của họ, nhưng tiếc là cuối cùng cho dù họ đã làm như vậy, nhưng họ vẫn không cứu được Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm chết trong tù.
Sau đó, em kế của Lâm Nhiễm cảm thấy chính nhà họ Hứa đã giết chết chị mình, vì thế đã dùng một mồi lửa thiêu rụi xưởng nhuộm nhà họ Hứa.
Kết quả cũng bị tống vào tù.
Ba Lâm trước vừa mất con gái, sau con trai lại gặp nạn, lửa giận công tâm thổ huyết mà chết.
...Tóm lại là cửa nát nhà tan.
Lâm Nhiễm nghĩ đến đây, thật sự là đau đầu nhức óc.
Đúng là tiểu thuyết có khác!
Cốt truyện muốn có bao nhiêu ly kỳ thì có bấy nhiêu ly kỳ, muốn bao nhiêu kịch liệt thì có bấy nhiêu!
Đương nhiên, đây là còn chưa tính đến chuyện sau này Giang Yến lấy xương cốt của cô đi làm vòng tay, hơn nữa ngày nào cũng đeo!
Lâm Nhiễm không muốn nghĩ về cốt truyện nữa.
Cô phải giải quyết tận gốc chuyện nhà họ Hứa.
Lâm Nhiễm sờ sờ viền chạm khắc của gương trang điểm, đang suy nghĩ mấy chuyện vẩn vơ thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô quay đầu lại.
Lần này, chưa đợi cô ra mở, người kia đã tự đẩy cửa đi vào.
Là một chị gái trung niên tóc búi cao.
Mặc tạp dề, có hơi béo nhưng cho người ta cảm giác rất gọn gàng, lưu loát.
Là chị Quần.
Một người giúp việc đã làm cho gia đình nhà họ Lâm hơn mười năm.
Trong đầu Lâm Nhiễm lại tự động hiện lên danh tính của cô ấy, còn có một số thông tin và vài đoạn ký ức về người này.
Lâm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
Hẳn là mỗi khi cô nhìn thấy ai đó, một số thông tin sẽ tự động xuất hiện trong đầu, như vậy cũng giúp cô không bị mù mờ.
"Ôi trời, đại tiểu thư, sao nhị thiếu gia Hứa vừa đến đã rời đi ngay vậy, sao cô không giữ cậu ấy lại nói chuyện thêm một lúc?"
Chị Quần đang bưng một bát gì đó trong tay, vừa đặt lên bàn vừa tủm tỉm cười nói với Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm liếc nhìn bát hoa nhỏ màu xanh, là món váng sữa trứng, còn nóng hổi bốc hơi nghi ngút.
Màu trắng óng ánh, đựng trong chiếc bát nhỏ trong suốt, vừa nhìn đã biết rất ngon.
Tâm trạng của Lâm Nhiễm bỗng nhiên được cải thiện rất nhiều.
Cô đưa tay mân mê chiếc thìa, mỉm cười nói: "Cảm ơn chị Quần, nhưng anh ta không đến để nói chuyện với tôi, anh ta đến là để thoái hôn, tôi phải nói gì với anh ta đây?"
Chị Quần sửng sốt, nói: "Đại tiểu thư, cô nói gì vậy chứ? Đang êm đẹp sao lại nói đùa như vậy?”
Lâm Nhiễm đặt thìa xuống, khẽ mỉm cười nhìn chị Quần, nói: "Chị Quần, loại chuyện thế này có thể nói đùa sao? Tôi ngược lại cũng không sao cả, trước đây tôi đồng ý đính hôn với anh ta là vì chuyện của anh A Yến khiến tâm phiền ý loạn mới đưa ra quyết định sai lầm, nhưng cũng đã khiến ba và chị Quần lo lắng rồi."
Lâm Nhiễm phát hiện, cô nói dối thật sự rất thuận miệng, mặt không đỏ tim không đập.
Cô mặt không đỏ tim không đập, nhưng chị Quần lại sợ hãi.
Cô ấy nhìn dáng vẻ thờ ơ của Lâm Nhiễm, đột nhiên suy nghĩ bay xa, nắm lấy tay Lâm Nhiễm, nghiêm túc nói: "Đại tiểu thư, cô ngàn vạn lần đừng làm loạn, hôn sự này sao có thể nói từ là từ chứ?"
Người nhà họ Hứa hận Lâm Nhiễm và nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm cũng hận nhà họ Hứa.
Nhưng Lâm Nhiễm làm ra chuyện lớn như vậy, nhà họ Hứa bị chủ nợ vây cửa, Hứa Đông Phúc nằm liệt giường, Hứa Diệc Lâm cũng bị đâm một nhát, người có lý lại thành vô lý, nhà họ Lâm không còn cách nào khác ngoài việc dùng tiền loại bỏ tai họa, bán xưởng nhuộm của nhà họ Lâm trả nợ cho nhà họ Hứa, để cầu xin nhà họ Hứa đừng truy cứu chuyện con gái của họ, nhưng tiếc là cuối cùng cho dù họ đã làm như vậy, nhưng họ vẫn không cứu được Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm chết trong tù.
Sau đó, em kế của Lâm Nhiễm cảm thấy chính nhà họ Hứa đã giết chết chị mình, vì thế đã dùng một mồi lửa thiêu rụi xưởng nhuộm nhà họ Hứa.
Kết quả cũng bị tống vào tù.
Ba Lâm trước vừa mất con gái, sau con trai lại gặp nạn, lửa giận công tâm thổ huyết mà chết.
...Tóm lại là cửa nát nhà tan.
Lâm Nhiễm nghĩ đến đây, thật sự là đau đầu nhức óc.
Đúng là tiểu thuyết có khác!
Cốt truyện muốn có bao nhiêu ly kỳ thì có bấy nhiêu ly kỳ, muốn bao nhiêu kịch liệt thì có bấy nhiêu!
Đương nhiên, đây là còn chưa tính đến chuyện sau này Giang Yến lấy xương cốt của cô đi làm vòng tay, hơn nữa ngày nào cũng đeo!
Lâm Nhiễm không muốn nghĩ về cốt truyện nữa.
Cô phải giải quyết tận gốc chuyện nhà họ Hứa.
Lâm Nhiễm sờ sờ viền chạm khắc của gương trang điểm, đang suy nghĩ mấy chuyện vẩn vơ thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô quay đầu lại.
Lần này, chưa đợi cô ra mở, người kia đã tự đẩy cửa đi vào.
Là một chị gái trung niên tóc búi cao.
Mặc tạp dề, có hơi béo nhưng cho người ta cảm giác rất gọn gàng, lưu loát.
Là chị Quần.
Một người giúp việc đã làm cho gia đình nhà họ Lâm hơn mười năm.
Trong đầu Lâm Nhiễm lại tự động hiện lên danh tính của cô ấy, còn có một số thông tin và vài đoạn ký ức về người này.
Lâm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
Hẳn là mỗi khi cô nhìn thấy ai đó, một số thông tin sẽ tự động xuất hiện trong đầu, như vậy cũng giúp cô không bị mù mờ.
"Ôi trời, đại tiểu thư, sao nhị thiếu gia Hứa vừa đến đã rời đi ngay vậy, sao cô không giữ cậu ấy lại nói chuyện thêm một lúc?"
Chị Quần đang bưng một bát gì đó trong tay, vừa đặt lên bàn vừa tủm tỉm cười nói với Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm liếc nhìn bát hoa nhỏ màu xanh, là món váng sữa trứng, còn nóng hổi bốc hơi nghi ngút.
Màu trắng óng ánh, đựng trong chiếc bát nhỏ trong suốt, vừa nhìn đã biết rất ngon.
Tâm trạng của Lâm Nhiễm bỗng nhiên được cải thiện rất nhiều.
Cô đưa tay mân mê chiếc thìa, mỉm cười nói: "Cảm ơn chị Quần, nhưng anh ta không đến để nói chuyện với tôi, anh ta đến là để thoái hôn, tôi phải nói gì với anh ta đây?"
Chị Quần sửng sốt, nói: "Đại tiểu thư, cô nói gì vậy chứ? Đang êm đẹp sao lại nói đùa như vậy?”
Lâm Nhiễm đặt thìa xuống, khẽ mỉm cười nhìn chị Quần, nói: "Chị Quần, loại chuyện thế này có thể nói đùa sao? Tôi ngược lại cũng không sao cả, trước đây tôi đồng ý đính hôn với anh ta là vì chuyện của anh A Yến khiến tâm phiền ý loạn mới đưa ra quyết định sai lầm, nhưng cũng đã khiến ba và chị Quần lo lắng rồi."
Lâm Nhiễm phát hiện, cô nói dối thật sự rất thuận miệng, mặt không đỏ tim không đập.
Cô mặt không đỏ tim không đập, nhưng chị Quần lại sợ hãi.
Cô ấy nhìn dáng vẻ thờ ơ của Lâm Nhiễm, đột nhiên suy nghĩ bay xa, nắm lấy tay Lâm Nhiễm, nghiêm túc nói: "Đại tiểu thư, cô ngàn vạn lần đừng làm loạn, hôn sự này sao có thể nói từ là từ chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.