(Thập Niên 60) Xuyên Thành Bảo Bối 2 Tuổi Được Cả Nhà Yêu Thương
Chương 13:
Mâm Xôi
02/08/2023
Hai thằng anh đang ngồi cúi đầu nhìn bên ngoài không để ý tới Mễ Mễ, còn Mễ Mễ thì kinh ngạc tới hai mắt trừng lớn, một lúc sau hoàn hồn, mới giơ tay chạm vào người anh trai bập bẹ nói:" Anh, ngô "
Hai anh trai quay lại nhìn em gái khó hiểu:" Mễ Mễ em muốn ăn ngô sao, nhưng mà bây giờ chúng ta không có ngô cho em, em đợi khi nào chúng ta đi tới nói có sẽ hái cho em ăn được không"
"Anh hai, có phải em gái đói quá nên là mới nói muốn ăn ngô không, thật ra em cũng muốn ăn" Hứa Văn Vĩ nhăn mày nói, em gái bây giờ đói quá nên chắc bị hoang tưởng rồi, lần trước nó đói quá cũng bị như vậy, nó còn tưởng tượng được ăn cả một con gà nướng cơ, em gái sao không tưởng tượng ra được ăn gà nước nhỉ
"Anh cũng muốn, nhưng bây giờ kiếm đâu ra ngô, vỏ cây còn không có kìa" Hứa Khai Lạc thở dài nói, hy vọng ba và anh trai có thể tìm được thứ gì đấy cho Mễ Mễ
Mễ Mễ thấy mấy anh không nhìn thấy 3 cây ngô thì gấp gáp lại kéo áo anh trai thứ hai còn tay kia chỉ:" Anh, ngô, ngô"
"Mễ Mễ không có ngô.." Hai đứa nhìn em gái lại nhìn tay em gái, sau đó lấy tay dụi mắt, lại dụi, nhìn góc tường, lại nhìn em nhau
Hứa Văn Vĩ nói:" Anh, anh có thấy cái em đang thấy không"
Hứa Khải Lạc lơ mơ nói:" Vậy em thấy gì"
"Em thấy 3 cây ngô, trên cây có bắp ngô to bằng bắp chân của ba" Hứa Văn Vĩ nói
"Vậy là em cũng thấy cái anh thấy" Hứa Khải Lạc mơ hồ nói, sau đó cả hai đứng dậy, nhào tới chỗ 3 cây ngô, lúc tới còn sờ mó, nắn bóp để chắc chắn mình không phải là đang nằm mơ
" Anh trai thật sự, thật sự có ngô, có ngô thật" Hứa Văn Vĩ vui mừng như điên cười nói, không dám hét lên sợ có người tới, chỉ dám nhảy lên nhảy xuống thể hiện sự vui mừng của mình.
" Em mau nói nhỏ lại, em nói thế người ta nghe được sẽ đến cướp mất, em tới chỗ Mễ Mễ coi chừng em ấy, để anh ra cửa gọi mẹ" Hứa Khải Lạc lớn tuổi hơn, mặc dù trong lòng rất kích động, nhưng cũng biết không thể nói lớn ra ngoài được, nên dặn em trai rồi bình thản đi ra cửa, mặc dù trong lòng cực kỳ vui sướng, hai đứa cũng chưa nghĩ tới tại sao lại có 3 cây ngô ở đây.
Thấy Vương Phán Hoa, đang canh bên ngoài, Hứa Khải Lạc nhẹ nhàng đi tới, thấy con trai đi ra Vương Phán Hoa nghi ngờ hỏi:" Con không ở trong trông em, sao lại đi ra ngoài, mau vào trong đi đừng để em ngã ra đất, em còn chưa ngồi vững đâu"
"Mẹ mau vào đây, nhanh lên" Hứa Khải Lạc gấp gáp nói
"Có chuyện gì sao" Vương Phán Hoa thấy con trai như vậy thì nghĩ hay là có chuyện gì nên nhanh chóng đi vào
"Mễ Mễ, có chuyện gì sao" Vương Phán Hoa đi tới, ôm Mễ Mễ lên nhìn ngó một lượt thấy bé không có vấn đề thì nghi ngờ nhìn con trai
"Mẹ, mẹ nhìn góc tường kia" Hứa Văn Vĩ thấy mẹ mình không hiểu thì chỉ về phía 3 cây ngô
Hai anh trai quay lại nhìn em gái khó hiểu:" Mễ Mễ em muốn ăn ngô sao, nhưng mà bây giờ chúng ta không có ngô cho em, em đợi khi nào chúng ta đi tới nói có sẽ hái cho em ăn được không"
"Anh hai, có phải em gái đói quá nên là mới nói muốn ăn ngô không, thật ra em cũng muốn ăn" Hứa Văn Vĩ nhăn mày nói, em gái bây giờ đói quá nên chắc bị hoang tưởng rồi, lần trước nó đói quá cũng bị như vậy, nó còn tưởng tượng được ăn cả một con gà nướng cơ, em gái sao không tưởng tượng ra được ăn gà nước nhỉ
"Anh cũng muốn, nhưng bây giờ kiếm đâu ra ngô, vỏ cây còn không có kìa" Hứa Khai Lạc thở dài nói, hy vọng ba và anh trai có thể tìm được thứ gì đấy cho Mễ Mễ
Mễ Mễ thấy mấy anh không nhìn thấy 3 cây ngô thì gấp gáp lại kéo áo anh trai thứ hai còn tay kia chỉ:" Anh, ngô, ngô"
"Mễ Mễ không có ngô.." Hai đứa nhìn em gái lại nhìn tay em gái, sau đó lấy tay dụi mắt, lại dụi, nhìn góc tường, lại nhìn em nhau
Hứa Văn Vĩ nói:" Anh, anh có thấy cái em đang thấy không"
Hứa Khải Lạc lơ mơ nói:" Vậy em thấy gì"
"Em thấy 3 cây ngô, trên cây có bắp ngô to bằng bắp chân của ba" Hứa Văn Vĩ nói
"Vậy là em cũng thấy cái anh thấy" Hứa Khải Lạc mơ hồ nói, sau đó cả hai đứng dậy, nhào tới chỗ 3 cây ngô, lúc tới còn sờ mó, nắn bóp để chắc chắn mình không phải là đang nằm mơ
" Anh trai thật sự, thật sự có ngô, có ngô thật" Hứa Văn Vĩ vui mừng như điên cười nói, không dám hét lên sợ có người tới, chỉ dám nhảy lên nhảy xuống thể hiện sự vui mừng của mình.
" Em mau nói nhỏ lại, em nói thế người ta nghe được sẽ đến cướp mất, em tới chỗ Mễ Mễ coi chừng em ấy, để anh ra cửa gọi mẹ" Hứa Khải Lạc lớn tuổi hơn, mặc dù trong lòng rất kích động, nhưng cũng biết không thể nói lớn ra ngoài được, nên dặn em trai rồi bình thản đi ra cửa, mặc dù trong lòng cực kỳ vui sướng, hai đứa cũng chưa nghĩ tới tại sao lại có 3 cây ngô ở đây.
Thấy Vương Phán Hoa, đang canh bên ngoài, Hứa Khải Lạc nhẹ nhàng đi tới, thấy con trai đi ra Vương Phán Hoa nghi ngờ hỏi:" Con không ở trong trông em, sao lại đi ra ngoài, mau vào trong đi đừng để em ngã ra đất, em còn chưa ngồi vững đâu"
"Mẹ mau vào đây, nhanh lên" Hứa Khải Lạc gấp gáp nói
"Có chuyện gì sao" Vương Phán Hoa thấy con trai như vậy thì nghĩ hay là có chuyện gì nên nhanh chóng đi vào
"Mễ Mễ, có chuyện gì sao" Vương Phán Hoa đi tới, ôm Mễ Mễ lên nhìn ngó một lượt thấy bé không có vấn đề thì nghi ngờ nhìn con trai
"Mẹ, mẹ nhìn góc tường kia" Hứa Văn Vĩ thấy mẹ mình không hiểu thì chỉ về phía 3 cây ngô
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.