(Thập Niên 60) Xuyên Thành Bảo Bối 2 Tuổi Được Cả Nhà Yêu Thương
Chương 33:
Mâm Xôi
08/08/2023
Hai vợ chồng Hứa Đại Bắc đang tuyệt vọng, lúc nãy chứng kiến cháu gái bị lôi đi, cháu trai thì đuổi theo trong bất lực, hai người già hận bản thân đã liên lụy con cháu, nhưng vì đói quá, không có một chút sức nào, họ chỉ gượng dậy bò lê ra ngoài nhưng không được.
Từ khi hạn hán tới nay, hai vợ chồng đi theo con trai cả lang thang khắp nơi, tìm thức ăn, nhiều lúc muốn chết đi coi như cũng trừ lại phần lương thực cho con cháu, nhưng Hứa Thanh Sương và Lý Thúy Hoa sao có thể đồng ý, kiểu gì cũng phải để ba mẹ ăn trước, hai ông bà cũng không muốn đều giành lại cho mấy đứa nhỏ.
Mặc dù vậy, đồ ăn khan hiếm, đi đâu cũng không thể tìm ra được, mấy hôm trước hai ông bà vì nhịn đói quá lâu, đã ngất đi, Hứa Thanh Sương vì vay mượn một chút đồ ăn mới có thể kéo dài mạng sống, nhưng không ngờ lại mang tới rắc rối lớn liên lụy tới cả cháu gái, ông bà chỉ hận bản thân quá mức vô dụng.
Đến bây giờ sức lực để bò cũng không có nữa, ông bà chỉ có thể dựa vào nhau trông ngóng phía trước chờ cháu trai cháu gái có thể chạy trở lại, thời gian càng lâu hai người càng lúc càng tuyệt vọng, mãi đến lúc Hứa Đại Mộc đằng xa chạy lại, hai người nghĩ rằng lúc sắp chết có thể nhìn thấy con trai thứ, như vậy cũng đã tốt lắm rồi.
Đến khi Hứa Đại Mộc chạy tới, cẩn thận đặt Minh Bắc xuống đất, ôm chầm lấy ba mẹ thì hai người mới bừng tỉnh:" Đại Mộc, là con sao, Đại Mộc"
Vương Quế Quê khóc, ôm lấy con trai thứ, Hứa Đại Lâm cũng đỏ mắt nhìn con trai:" Ba mẹ, là con, con và cả nhà trở về rồi"
" Thanh Ngọc vậy con bé có sao không" Vương Quế Quế nhìn con trai thứ hai trở lại vui mừng xong thì vội vàng hỏi
"Mẹ, Thanh Ngọc không sao, may mà chú hai tới kịp trả lại lương thực cho bọn chúng, bọn chúng mới tha cho chúng ta" Lý Thúy Hoa cẩn thận đặt con gái xuống cạnh Minh Bắc nói
" Không sao là tốt rồi, tốt rồi" Vương Quế Quế lau nước mắt vui mừng nói, cả nhà đoàn tụ là tốt rồi, dù có chết bà cũng vui vẻ
Hứa Đại Bắc nhìn con trai thì gạt đầu, hộc mắt đỏ lên, cả nhà con trai trở về đoạn tụ vậy là vui mừng lắm rồi. Ông ba còn nghĩ sẽ chết đi trong tiếc nuối.
" Ông nội, bà nội" ba đứa nhỏ nhà Hứa Đại Mộc chạy tới gọi hai ông bà
" Ôi, Tiểu Văn, Tiểu Lạc, Tiểu Vĩ, các con đều tốt, cảm ơn ông trời" Vương Quế Quế và Hứa Đại Lâm thấy mấy đứa cháu thì mừng rỡ
" Vậy Mễ Mễ đâu" Vương Quê Quế quay xung quanh hỏi
" Mẹ Mễ Mễ đây ạ, con bé rất tốt" Vương Phán Hoa ôm Mễ Mễ đi sau cùng nghe thấy vậy thì nhanh chóng chạy tới
Mễ Mễ lần đầu tiên nhìn thấy ông bà nội thì hơi lạ lẫm, nhưng cũng may không ai để ý chuyện này, bởi bé còn nhỏ, lại lưu lạc mấy tháng nên nếu có quên chuyện gì cũng không ai phát hiện ra điều khác thường cả:" Mễ Mễ, mang Mễ Mễ tới đây cho mẹ nhìn một cái"
Từ khi hạn hán tới nay, hai vợ chồng đi theo con trai cả lang thang khắp nơi, tìm thức ăn, nhiều lúc muốn chết đi coi như cũng trừ lại phần lương thực cho con cháu, nhưng Hứa Thanh Sương và Lý Thúy Hoa sao có thể đồng ý, kiểu gì cũng phải để ba mẹ ăn trước, hai ông bà cũng không muốn đều giành lại cho mấy đứa nhỏ.
Mặc dù vậy, đồ ăn khan hiếm, đi đâu cũng không thể tìm ra được, mấy hôm trước hai ông bà vì nhịn đói quá lâu, đã ngất đi, Hứa Thanh Sương vì vay mượn một chút đồ ăn mới có thể kéo dài mạng sống, nhưng không ngờ lại mang tới rắc rối lớn liên lụy tới cả cháu gái, ông bà chỉ hận bản thân quá mức vô dụng.
Đến bây giờ sức lực để bò cũng không có nữa, ông bà chỉ có thể dựa vào nhau trông ngóng phía trước chờ cháu trai cháu gái có thể chạy trở lại, thời gian càng lâu hai người càng lúc càng tuyệt vọng, mãi đến lúc Hứa Đại Mộc đằng xa chạy lại, hai người nghĩ rằng lúc sắp chết có thể nhìn thấy con trai thứ, như vậy cũng đã tốt lắm rồi.
Đến khi Hứa Đại Mộc chạy tới, cẩn thận đặt Minh Bắc xuống đất, ôm chầm lấy ba mẹ thì hai người mới bừng tỉnh:" Đại Mộc, là con sao, Đại Mộc"
Vương Quế Quê khóc, ôm lấy con trai thứ, Hứa Đại Lâm cũng đỏ mắt nhìn con trai:" Ba mẹ, là con, con và cả nhà trở về rồi"
" Thanh Ngọc vậy con bé có sao không" Vương Quế Quế nhìn con trai thứ hai trở lại vui mừng xong thì vội vàng hỏi
"Mẹ, Thanh Ngọc không sao, may mà chú hai tới kịp trả lại lương thực cho bọn chúng, bọn chúng mới tha cho chúng ta" Lý Thúy Hoa cẩn thận đặt con gái xuống cạnh Minh Bắc nói
" Không sao là tốt rồi, tốt rồi" Vương Quế Quế lau nước mắt vui mừng nói, cả nhà đoàn tụ là tốt rồi, dù có chết bà cũng vui vẻ
Hứa Đại Bắc nhìn con trai thì gạt đầu, hộc mắt đỏ lên, cả nhà con trai trở về đoạn tụ vậy là vui mừng lắm rồi. Ông ba còn nghĩ sẽ chết đi trong tiếc nuối.
" Ông nội, bà nội" ba đứa nhỏ nhà Hứa Đại Mộc chạy tới gọi hai ông bà
" Ôi, Tiểu Văn, Tiểu Lạc, Tiểu Vĩ, các con đều tốt, cảm ơn ông trời" Vương Quế Quế và Hứa Đại Lâm thấy mấy đứa cháu thì mừng rỡ
" Vậy Mễ Mễ đâu" Vương Quê Quế quay xung quanh hỏi
" Mẹ Mễ Mễ đây ạ, con bé rất tốt" Vương Phán Hoa ôm Mễ Mễ đi sau cùng nghe thấy vậy thì nhanh chóng chạy tới
Mễ Mễ lần đầu tiên nhìn thấy ông bà nội thì hơi lạ lẫm, nhưng cũng may không ai để ý chuyện này, bởi bé còn nhỏ, lại lưu lạc mấy tháng nên nếu có quên chuyện gì cũng không ai phát hiện ra điều khác thường cả:" Mễ Mễ, mang Mễ Mễ tới đây cho mẹ nhìn một cái"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.