(Thập Niên 60) Xuyên Thành Bảo Bối 2 Tuổi Được Cả Nhà Yêu Thương
Chương 8:
Mâm Xôi
01/08/2023
Bỗng dưng nghe được tiếng con gái nhỏ gọi, anh mau chóng né sát vào mép đường để giỏ xuống, lo lắng con gái bị làm sao, cả nhà thấy thế cũng nhanh chóng chạy tới, chụm đầu quanh giỏ:" Mễ Mễ con làm sao vậy, có chỗ nào không khỏe sao, mau nói cho ba"
"Ba, mẹ nước" Cô giơ ống nước ra đưa tới trước mặt ba mình rặn mãi mới ra được mấy chữ
"Con khát nước sao, trong ống hết nước rồi à, con gái con nhịn một chút đi thêm một đoạn thử xem có chỗ nào có nước hay không ba sẽ lấy cho con được không, ngoan " Thấy con gái đưa ống nước lên, ông nghĩ rằng con gái khát nước, nhưng hiện tại đất đai khô hạn, quanh đấy rất khó tìm được nguồn nước, cả nhà cũng chỉ còn lại chút nước kia mà thôi.
"Nước, uống" Cô không nói được nhiều chữ lắm nên cố gắng thể hiện ý của mình, miệng nói tay thì cầm ống nước làm động tác uống nước
"Con gái sao vậy anh" Mẹ cô quay ra hỏi
"Chắc con gái muốn uống nước, nhưng mà ống nước nhà mình chỉ còn một chút thôi, phải cố gắng đi lên phía trước xem có nguồn nước hay không" Hứa Đại Mộc vẫn không hiểu nên quay ra nói
Thấy ba cô không hiểu, cô lại quay qua mẹ mình:" Mẹ, uống"
Thấy con gái giơ bình nước nghĩ rằng con gái muốn nhường nước cho mình thì cười nhẹ:" Mẹ không uống, con giữ lại uống đi"
"Mẹ, uống" Cô kiên quyết giơ ống nước lên, biểu đạt hành động uống nước cho cả nhà xem, mợt mỏi, nói còn không rõ chưa nữa, nói mà toát cả mồ hôi luôn
"Được rồi, mẹ uống, mẹ uống" Vương Phán Hoa cầm ống nước lên, định mở ra để lấy lệ cho con gái nhìn thôi, nhưng mà lúc cầm lên mở ống ra xem, thì cả một bình đầy nước trong vắt, cô giật nghĩ rằng mình hoa mắt, cho miệng bình lên định chỉ làm cho qua, Vương Phán Hoa dốc ngược ống lên, vì nghĩ rằng không còn bao nhiêu nước, đợt nhiên cả mặt và người cô bị dột ướt một mảng
Vương Phán Hoa ngây người, cả nhà Vương Phán Hoa cũng ngây người:" Mẹ trong ống có thật nhiều nước, mẹ mới đổ hết lên người rồi"
"Đúng trong bình có nhiều nước, sao trong bình lại có nhiều nước, không phải chỉ còn một chén nhỏ thôi sao" Hứa Đại Mộc cũng ngây ngẩn không hiểu chuyện gì đang xảy ra
Cả nhà quay lại nhìn Mễ Mễ trong giỏ đang cười khách khách vui vẻ khi mẹ mình bị dột ướt, đều đồng loạt nghĩ nước ở đâu, sao lúc đầu không có nước, mà Mễ Mễ cầm một lúc thì nước đầy, thánh thần thiên địa ơi
Mấy người ngơ ngác nhìn nhau, sau đó cùng đồng loạt đóng vội ống nước lại, vì lúc nãy bị Vương Phán Hoa làm đổ gần một nửa rồi:" Con gái nước ở đâu ra vậy"
"Nước" Cô điều khiển dòng nước vào ngón tay sau đó lại xoay tròn, tạo hình dáng các loại, lại bắt đầu quên mất thời gian địa điểm, vui vẻ biến hóa các kiểu sau đó mới điều khiến nước rót đầy ống nước lúc nãy
Trời nắng chang chang, một nhà 5 người đứng vây quanh chiếc giỏ đựng một đứa bé, mắt trợn tròn, miệng há hốc, nếu không phải nghĩ đây là con gái nhỏ nhà mình chắc là đã bỏ chạy từ lâu rồi.
"Ba, mẹ nước" Cô giơ ống nước ra đưa tới trước mặt ba mình rặn mãi mới ra được mấy chữ
"Con khát nước sao, trong ống hết nước rồi à, con gái con nhịn một chút đi thêm một đoạn thử xem có chỗ nào có nước hay không ba sẽ lấy cho con được không, ngoan " Thấy con gái đưa ống nước lên, ông nghĩ rằng con gái khát nước, nhưng hiện tại đất đai khô hạn, quanh đấy rất khó tìm được nguồn nước, cả nhà cũng chỉ còn lại chút nước kia mà thôi.
"Nước, uống" Cô không nói được nhiều chữ lắm nên cố gắng thể hiện ý của mình, miệng nói tay thì cầm ống nước làm động tác uống nước
"Con gái sao vậy anh" Mẹ cô quay ra hỏi
"Chắc con gái muốn uống nước, nhưng mà ống nước nhà mình chỉ còn một chút thôi, phải cố gắng đi lên phía trước xem có nguồn nước hay không" Hứa Đại Mộc vẫn không hiểu nên quay ra nói
Thấy ba cô không hiểu, cô lại quay qua mẹ mình:" Mẹ, uống"
Thấy con gái giơ bình nước nghĩ rằng con gái muốn nhường nước cho mình thì cười nhẹ:" Mẹ không uống, con giữ lại uống đi"
"Mẹ, uống" Cô kiên quyết giơ ống nước lên, biểu đạt hành động uống nước cho cả nhà xem, mợt mỏi, nói còn không rõ chưa nữa, nói mà toát cả mồ hôi luôn
"Được rồi, mẹ uống, mẹ uống" Vương Phán Hoa cầm ống nước lên, định mở ra để lấy lệ cho con gái nhìn thôi, nhưng mà lúc cầm lên mở ống ra xem, thì cả một bình đầy nước trong vắt, cô giật nghĩ rằng mình hoa mắt, cho miệng bình lên định chỉ làm cho qua, Vương Phán Hoa dốc ngược ống lên, vì nghĩ rằng không còn bao nhiêu nước, đợt nhiên cả mặt và người cô bị dột ướt một mảng
Vương Phán Hoa ngây người, cả nhà Vương Phán Hoa cũng ngây người:" Mẹ trong ống có thật nhiều nước, mẹ mới đổ hết lên người rồi"
"Đúng trong bình có nhiều nước, sao trong bình lại có nhiều nước, không phải chỉ còn một chén nhỏ thôi sao" Hứa Đại Mộc cũng ngây ngẩn không hiểu chuyện gì đang xảy ra
Cả nhà quay lại nhìn Mễ Mễ trong giỏ đang cười khách khách vui vẻ khi mẹ mình bị dột ướt, đều đồng loạt nghĩ nước ở đâu, sao lúc đầu không có nước, mà Mễ Mễ cầm một lúc thì nước đầy, thánh thần thiên địa ơi
Mấy người ngơ ngác nhìn nhau, sau đó cùng đồng loạt đóng vội ống nước lại, vì lúc nãy bị Vương Phán Hoa làm đổ gần một nửa rồi:" Con gái nước ở đâu ra vậy"
"Nước" Cô điều khiển dòng nước vào ngón tay sau đó lại xoay tròn, tạo hình dáng các loại, lại bắt đầu quên mất thời gian địa điểm, vui vẻ biến hóa các kiểu sau đó mới điều khiến nước rót đầy ống nước lúc nãy
Trời nắng chang chang, một nhà 5 người đứng vây quanh chiếc giỏ đựng một đứa bé, mắt trợn tròn, miệng há hốc, nếu không phải nghĩ đây là con gái nhỏ nhà mình chắc là đã bỏ chạy từ lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.