[Thập Niên 60] Xuyên Thành Cẩm Lý
Chương 45: Đồ Vong Ân Phụ Nghĩa
Viễn Phương Cổ Đạo
24/07/2023
Đáng tiếc kết quả mà bà ta muốn lại không đạt được, những đứa con trai khác đều hiếu thuận vây quanh bà ta, cũng chỉ có ba Tô ngồi ở chỗ ngồi, cả người không nhúc nhích một chút.
Bà Tô mở lỗ mắt nhìn về phía ba Tô, lại thấy chú ấy thờ ơ, trái tim đã lạnh đi một nửa.
“Bất hiếu! Mẹ ruột ngất thế này rồi mà mày còn lạnh lùng như thế, sao lúc trước tao không dìm chết mày luôn đi chứ?” Bà Tô lại khóc.
Ông Tô cũng nói: “Thằng Năm à, đó là mẹ ruột con, sao con có thể nhẫn tâm như vậy?”
Lúc này, ba Tô mới nói: “Mẹ, mẹ lại quên con làm gì rồi à? Con học y, ai có bệnh không bệnh, con không cần bắt mạch cũng có thể nhìn ra bệnh. Mẹ, lần sau giả bệnh, nhớ giả vờ giống một chút, sắc mặt ít nhất tái nhợt hơn, vậy mới giống như thần thái của một bệnh nhân!’
Tiếng khóc của bà Tô dừng lại, nước mắt còn nhỏ xuống mặt, dáng vẻ cãi cũng không cãi nổi.
Ông Tô vốn muốn quát ba Tô, lại nuốt xuống.
Thằng Năm kia, không dễ lừa gạt.
Ông Tô ho khan một tiếng: “Thằng Năm, mẹ con tuy rằng chưa từng nuôi con, con từ nhỏ do bà nội nuôi lớn, nhưng con là do mẹ mang thai chín tháng mười ngày sinh ra. Có người mẹ nào không thương con mình, con nói đúng không? Mẹ con vì quan tâm con, sợ con bị Nhiên Nhiên liên lụy, dù sao cũng lo cho con.”
Ba Tô cười nói: “Cha đã nói như vậy, vậy sao các người không nghĩ đến, Nhiên Nhiên là con gái của con, người làm cha sao có thể không thương con mình? Cho dù con chết, con cũng sẽ không để con gái con phải chịu ấm ức.”
Ông Tô á khẩu, không biết khuyên thế nào.
“Con nhất định phải kiên trì trị liệu?” Ông Tô lại hỏi ba Tô một tiếng.
“Đúng, quyết định này con sẽ không thay đổi.” Ba Tô lại dừng, “Cơ mà cha nói rất đúng, lão Tô gia chúng ta là một đại gia đình, chuyện chia nhà tuyệt đối không thể. Con nghĩ tốt nhất đừng nên phân gia làm gì, như vậy hợp lại rất tốt.”
Hai chữ “Phân gia” mà ông Tô muốn nói, cứ như vậy bị lời nói của ba Tô ép cho im tịt.
Tô lão bát lập tức hét: “Nằm mơ đi! Con gái anh thành ra như thế rồi, anh không từ bỏ điều trị, lại kéo cả gia đình chữa bệnh cho con gái anh ư? Sao anh Năm lại xấu xa đến thế chứ? Một mình anh đập nồi bán sắt thì thôi, thế nào? Còn muốn kéo cả nhà xuống địa ngục sao?”
Bà Tô nói: “Lão Bát nói đúng, phân gia! căn nhà này phải chia ngay!
Ba Tô nhìn quanh bốn phía, nhìn thoáng qua tất cả mọi người, hỏi các anh em khác: “Hai anh cũng nghĩ như vậy sao?”
Lão Tam cúi đầu, đồng ý cũng không nói, không đồng ý cũng không nói.
Lão Tứ nói: “Em Năm, một mình anh gánh vác tiền thuốc men quả thật khó khăn, anh em sẽ giúp em.”
Ba Tô nghe xong, sắc mặt tốt hơn rất nhiều.
Những người khác nói, “Tại sao? Phải phân gia ngay lập tức, cũng không thể để cho cả nhà chúng ta giúp đỡ gánh vác chứ?”
Ba Tô bật cười:“Mấy năm trước, từ khi tôi bắt đầu kiếm tiền, tôi luôn là người trả giá, bây giờ con gái của tôi bị bệnh, cần mọi người, các người đều quên mất trước kia như nào đúng không, muốn vứt bỏ chứ gì?”
Bà Tô mở lỗ mắt nhìn về phía ba Tô, lại thấy chú ấy thờ ơ, trái tim đã lạnh đi một nửa.
“Bất hiếu! Mẹ ruột ngất thế này rồi mà mày còn lạnh lùng như thế, sao lúc trước tao không dìm chết mày luôn đi chứ?” Bà Tô lại khóc.
Ông Tô cũng nói: “Thằng Năm à, đó là mẹ ruột con, sao con có thể nhẫn tâm như vậy?”
Lúc này, ba Tô mới nói: “Mẹ, mẹ lại quên con làm gì rồi à? Con học y, ai có bệnh không bệnh, con không cần bắt mạch cũng có thể nhìn ra bệnh. Mẹ, lần sau giả bệnh, nhớ giả vờ giống một chút, sắc mặt ít nhất tái nhợt hơn, vậy mới giống như thần thái của một bệnh nhân!’
Tiếng khóc của bà Tô dừng lại, nước mắt còn nhỏ xuống mặt, dáng vẻ cãi cũng không cãi nổi.
Ông Tô vốn muốn quát ba Tô, lại nuốt xuống.
Thằng Năm kia, không dễ lừa gạt.
Ông Tô ho khan một tiếng: “Thằng Năm, mẹ con tuy rằng chưa từng nuôi con, con từ nhỏ do bà nội nuôi lớn, nhưng con là do mẹ mang thai chín tháng mười ngày sinh ra. Có người mẹ nào không thương con mình, con nói đúng không? Mẹ con vì quan tâm con, sợ con bị Nhiên Nhiên liên lụy, dù sao cũng lo cho con.”
Ba Tô cười nói: “Cha đã nói như vậy, vậy sao các người không nghĩ đến, Nhiên Nhiên là con gái của con, người làm cha sao có thể không thương con mình? Cho dù con chết, con cũng sẽ không để con gái con phải chịu ấm ức.”
Ông Tô á khẩu, không biết khuyên thế nào.
“Con nhất định phải kiên trì trị liệu?” Ông Tô lại hỏi ba Tô một tiếng.
“Đúng, quyết định này con sẽ không thay đổi.” Ba Tô lại dừng, “Cơ mà cha nói rất đúng, lão Tô gia chúng ta là một đại gia đình, chuyện chia nhà tuyệt đối không thể. Con nghĩ tốt nhất đừng nên phân gia làm gì, như vậy hợp lại rất tốt.”
Hai chữ “Phân gia” mà ông Tô muốn nói, cứ như vậy bị lời nói của ba Tô ép cho im tịt.
Tô lão bát lập tức hét: “Nằm mơ đi! Con gái anh thành ra như thế rồi, anh không từ bỏ điều trị, lại kéo cả gia đình chữa bệnh cho con gái anh ư? Sao anh Năm lại xấu xa đến thế chứ? Một mình anh đập nồi bán sắt thì thôi, thế nào? Còn muốn kéo cả nhà xuống địa ngục sao?”
Bà Tô nói: “Lão Bát nói đúng, phân gia! căn nhà này phải chia ngay!
Ba Tô nhìn quanh bốn phía, nhìn thoáng qua tất cả mọi người, hỏi các anh em khác: “Hai anh cũng nghĩ như vậy sao?”
Lão Tam cúi đầu, đồng ý cũng không nói, không đồng ý cũng không nói.
Lão Tứ nói: “Em Năm, một mình anh gánh vác tiền thuốc men quả thật khó khăn, anh em sẽ giúp em.”
Ba Tô nghe xong, sắc mặt tốt hơn rất nhiều.
Những người khác nói, “Tại sao? Phải phân gia ngay lập tức, cũng không thể để cho cả nhà chúng ta giúp đỡ gánh vác chứ?”
Ba Tô bật cười:“Mấy năm trước, từ khi tôi bắt đầu kiếm tiền, tôi luôn là người trả giá, bây giờ con gái của tôi bị bệnh, cần mọi người, các người đều quên mất trước kia như nào đúng không, muốn vứt bỏ chứ gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.