Thập Niên 60: Xuyên Thành Cô Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể
Chương 20:
Cá Voi Bất Tại Tuyến
06/11/2024
Mục Phú Quý ghép mấy chiếc ghế hỏng lại với nhau, rồi nằm luôn bên cạnh giường Mục Miên.
Hai mẹ con Mục Miên nằm chung trên giường, giường bệnh tuy không lớn nhưng hai mẹ con chen chúc một chút vẫn nằm được.
Chỉ là ban ngày Mục Miên ngủ nhiều, lúc này bảo cô ngủ, cô thật sự hơi không ngủ được, hai đứa trẻ kia cũng vậy.
Ba gia đình nhỏ tiếng trò chuyện trong bóng tối, lúc này Hứa Nhạc Nhạc đã hạ sốt hoàn toàn, tinh thần phấn chấn hơn không ít.
Có lẽ là vì có mẹ ở bên cạnh, cô bé cũng mạnh dạn hơn một chút, líu ríu kể chuyện Mục Miên dũng cảm đánh bọn buôn người.
Lối suy nghĩ của trẻ con nhảy vọt, lúc thì nói cái này lúc thì nói cái kia, thật ra cô bé cũng không biết nhiều, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cô bé ba hoa.
Mục Miên nghe mà buồn cười, trong trí nhớ, vì nhà cô và nhà đội trưởng ở gần nhau, cộng thêm nhà Hứa Nhạc Nhạc cũng chỉ có mỗi cô bé là con gái, nên cô bé thường xuyên đến tìm cô chơi.
Hai người khi ở cùng nhau cơ bản đều là Hứa Nhạc Nhạc một mình thao thao bất tuyệt nói chuyện.
Mục Miên vốn đang yên lặng lắng nghe, sau đó trong một khoảng lặng giữa lời nói của Hứa Nhạc Nhạc, cô bỗng nhiên cảm thấy đỉnh đầu bị ai đó nhẹ nhàng sờ vào.
Ngay sau đó cô nghe thấy giọng nói của mẹ vang lên trên đỉnh đầu, bà nhỏ giọng hỏi: “Sao lại nghĩ đến việc lừa thuốc hạ sốt từ kẻ buôn người vậy?”
Mục Miên ngẩn ra một chút, Hứa Nhạc Nhạc vừa rồi vốn dĩ không nhắc đến chuyện này, lúc đó cô bé còn chưa tỉnh, hiển nhiên là mẹ cô sau khi nghe cô nói lúc trước đã sớm muốn hỏi rồi.
Mục Miên ngẩng đầu lên, nhìn Liễu Song Thúy trong bóng tối: “Nóng đến khó chịu mà, phải uống thuốc chứ.”
Nói nước đôi, nói cũng như không.
Mục Miên chớp chớp mắt, trong trí nhớ cô đúng là trông có vẻ không lanh lợi, nhưng muốn cô sau này cứ giả vờ im lặng, cô thật sự không giả vờ được, nên ngay từ đầu cô đã không định giả vờ rồi.
Mục Phú Quý nằm trên ghế, chỗ nhỏ, ông cũng không có cách nào xoay người, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn hai mẹ con, cười hì hì một tiếng: “Con gái của cha đúng là lanh lợi!”
Nói xong ông lại nhỏ giọng nói với Liễu Song Thúy: “Nếu em không yên tâm, ngày mai lại tìm bác sĩ khám xem.”
Trước kia bọn họ cũng đã từng tìm bác sĩ, chính là lúc phát hiện con gái chậm nói, rồi bác sĩ nói gì nhỉ?? À đúng rồi, bác sĩ nói là bình thường, có một số đứa phát triển chậm.
Kết quả vợ ông không yên tâm, lại cùng với mẹ ông chạy đi tìm một ông thầy tu, nghe nói ông thầy tu đó rất linh.
Ông cũng không biết thật giả, dù sao lúc ấy ông thầy tu kia nói một tràng dài ông cũng chẳng nghe hiểu gì, chỉ nghe hiểu câu cuối cùng, cái gì mà duyên với chẳng duyên, phúc về sau gì đó.
Nhìn vậy, ông tu đó quả thật rất linh.
Con gái ông bị dọa một trận, người lại còn lanh lợi hơn không ít, đây chẳng phải là cái gì mà phúc về sau sao?! À đúng rồi, đại nạn không chết ắt có phúc về sau!!
Liễu Song Thúy liếc mắt nhìn người đàn ông đầu óc đơn giản tứ chi phát triển trên ghế một cái, cũng không đáp lời.
Bà không hề lo lắng, con gái thế nào cũng là con gái bà!
Hai mẹ con Mục Miên nằm chung trên giường, giường bệnh tuy không lớn nhưng hai mẹ con chen chúc một chút vẫn nằm được.
Chỉ là ban ngày Mục Miên ngủ nhiều, lúc này bảo cô ngủ, cô thật sự hơi không ngủ được, hai đứa trẻ kia cũng vậy.
Ba gia đình nhỏ tiếng trò chuyện trong bóng tối, lúc này Hứa Nhạc Nhạc đã hạ sốt hoàn toàn, tinh thần phấn chấn hơn không ít.
Có lẽ là vì có mẹ ở bên cạnh, cô bé cũng mạnh dạn hơn một chút, líu ríu kể chuyện Mục Miên dũng cảm đánh bọn buôn người.
Lối suy nghĩ của trẻ con nhảy vọt, lúc thì nói cái này lúc thì nói cái kia, thật ra cô bé cũng không biết nhiều, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cô bé ba hoa.
Mục Miên nghe mà buồn cười, trong trí nhớ, vì nhà cô và nhà đội trưởng ở gần nhau, cộng thêm nhà Hứa Nhạc Nhạc cũng chỉ có mỗi cô bé là con gái, nên cô bé thường xuyên đến tìm cô chơi.
Hai người khi ở cùng nhau cơ bản đều là Hứa Nhạc Nhạc một mình thao thao bất tuyệt nói chuyện.
Mục Miên vốn đang yên lặng lắng nghe, sau đó trong một khoảng lặng giữa lời nói của Hứa Nhạc Nhạc, cô bỗng nhiên cảm thấy đỉnh đầu bị ai đó nhẹ nhàng sờ vào.
Ngay sau đó cô nghe thấy giọng nói của mẹ vang lên trên đỉnh đầu, bà nhỏ giọng hỏi: “Sao lại nghĩ đến việc lừa thuốc hạ sốt từ kẻ buôn người vậy?”
Mục Miên ngẩn ra một chút, Hứa Nhạc Nhạc vừa rồi vốn dĩ không nhắc đến chuyện này, lúc đó cô bé còn chưa tỉnh, hiển nhiên là mẹ cô sau khi nghe cô nói lúc trước đã sớm muốn hỏi rồi.
Mục Miên ngẩng đầu lên, nhìn Liễu Song Thúy trong bóng tối: “Nóng đến khó chịu mà, phải uống thuốc chứ.”
Nói nước đôi, nói cũng như không.
Mục Miên chớp chớp mắt, trong trí nhớ cô đúng là trông có vẻ không lanh lợi, nhưng muốn cô sau này cứ giả vờ im lặng, cô thật sự không giả vờ được, nên ngay từ đầu cô đã không định giả vờ rồi.
Mục Phú Quý nằm trên ghế, chỗ nhỏ, ông cũng không có cách nào xoay người, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn hai mẹ con, cười hì hì một tiếng: “Con gái của cha đúng là lanh lợi!”
Nói xong ông lại nhỏ giọng nói với Liễu Song Thúy: “Nếu em không yên tâm, ngày mai lại tìm bác sĩ khám xem.”
Trước kia bọn họ cũng đã từng tìm bác sĩ, chính là lúc phát hiện con gái chậm nói, rồi bác sĩ nói gì nhỉ?? À đúng rồi, bác sĩ nói là bình thường, có một số đứa phát triển chậm.
Kết quả vợ ông không yên tâm, lại cùng với mẹ ông chạy đi tìm một ông thầy tu, nghe nói ông thầy tu đó rất linh.
Ông cũng không biết thật giả, dù sao lúc ấy ông thầy tu kia nói một tràng dài ông cũng chẳng nghe hiểu gì, chỉ nghe hiểu câu cuối cùng, cái gì mà duyên với chẳng duyên, phúc về sau gì đó.
Nhìn vậy, ông tu đó quả thật rất linh.
Con gái ông bị dọa một trận, người lại còn lanh lợi hơn không ít, đây chẳng phải là cái gì mà phúc về sau sao?! À đúng rồi, đại nạn không chết ắt có phúc về sau!!
Liễu Song Thúy liếc mắt nhìn người đàn ông đầu óc đơn giản tứ chi phát triển trên ghế một cái, cũng không đáp lời.
Bà không hề lo lắng, con gái thế nào cũng là con gái bà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.