Thập Niên 60: Xuyên Thành Cô Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể

Chương 24:

Cá Voi Bất Tại Tuyến

07/11/2024

Mục Miên không có tên ở nhà, người lớn đều thích gọi là Miên à Miên à, con gái ở nông thôn hầu như đều vậy, có đứa còn chẳng có tên, cứ gọi theo tuổi, đại nha nhị nha, gọi một tiếng có thể có mấy đứa trả lời.

Liễu Song Thúy lấy một miếng vải màu xanh trong đó ướm thử lên người Mục Miên: “Màu đẹp đấy, vừa đủ may hai bộ.”

Mục Miên vui vẻ đứng im cho mẹ ướm tới ướm lui. Cũng được đấy. Tuy tiền tiết kiệm của cô chỉ có một hào nhưng chẳng phải cô đã dựa vào bản lĩnh kiếm thêm được một ít đồ rồi sao?!

Bây giờ không phải dịp lễ Tết, đương nhiên không cần vội may quần áo, Liễu Song Thúy ướm thử hai cái rồi cất đồ vào phòng của họ.

Tuy nhà họ Mục chiều con nhưng những thứ đáng giá này cũng sẽ không để trong phòng của một đứa trẻ. Giày không cất đi, bảo Mục Miên đi thử ngay tại chỗ, rất vừa, cô đi ra ngoài chính là đứa trẻ sành điệu nhất đại đội!

Nhưng bản thân Mục Miên lại hơi không nỡ đi ra ngoài, cô cất luôn đi, định bụng đợi khi nào cha đưa cô đến xã hoặc huyện chơi thì mới đi.

Liễu Song Thúy cất đồ xong lập tức vội vàng ra ngoài, bây giờ nhà họ Mục chỉ có mình bà kiếm điểm công lao động.

Trước kia còn có Mục Trác nhưng vào tháng hai năm ngoái, vừa qua năm mới không lâu, Mục Trác đã đi đăng ký vào quân đội, hơn nữa còn thuận lợi vượt qua bài kiểm tra, theo bộ đội xuống phía nam.

Lúc đó toàn đại đội có hai ba chục thanh niên đăng ký, chỉ có mỗi Mục Trác là đỗ làm cả nhà tự hào lắm, Mục Phú Quý khoe khoang mấy ngày liền, đi bộ đội tốt biết bao! Vinh quang biết bao!



Nhìn con trai ông giỏi giang thế nào! Người khác đều trượt vì đủ loại lý do, con trai ông thì điều kiện nào cũng đạt!

Mục Trác vừa rời khỏi nhà, tuy nhà thiếu một người kiếm điểm công nhưng tình hình trong nhà lại ngày càng khá hơn. Trợ cấp lúc đầu của anh ấy cũng không cao, chỉ hơn hai mươi đồng.

Có điều tháng nào anh ấy cũng gửi về nhà một nửa, nói là số còn lại đủ dùng rồi, ở trong quân đội cũng chẳng tiêu gì.

Anh ấy cũng không gửi hàng tháng, mà là cách mấy tháng lại gửi phiếu chuyển tiền về một lần, mỗi lần đều là ba bốn mươi đồng.

Mỗi tháng Mục Phú Quý cũng có ba mươi mốt đồng năm hào, đây là làm việc nhiều năm, lương tăng lên từng chút một, ban đầu mới mười mấy đồng.

Nhưng đây không phải là công việc cần kỹ thuật, tiền lương của ông đã đến mức cao nhất rồi, không có không gian để tăng lên giống như một số công nhân cao cấp trong nhà máy, có thể lên tới bảy tám mươi đồng một tháng, ở thành phố lớn một tháng có người được hơn một trăm đồng.

Nhưng điều này cũng không thể ghen tị được, người ta có kiến thức có bằng cấp, đều là dựa vào bản lĩnh để kiếm sống, có năng lực lớn bao nhiêu thì nhận được bấy nhiêu, không có năng lực cũng không thể giữ được bát cơm vàng.

Vợ chồng Mục Phú Quý đều chỉ học hết tiểu học, nói chính xác hơn, tiểu học cũng chưa học xong, chỉ biết một số chữ thường dùng, đủ để sử dụng hàng ngày.

Công việc ở lò mổ của Mục Phú Quý hoàn toàn dựa vào sức lực mà có được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 60: Xuyên Thành Cô Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook