Thập Niên 60: Xuyên Thành Cô Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể

Chương 27:

Cá Voi Bất Tại Tuyến

07/11/2024

Bình thường phơi đồ ăn gì đó cũng đều ở sân sau, đây là khu vực do cha cô đặc biệt quy hoạch ra khi xây nhà năm ngoái, rất kín đáo.

Nếu không cái gì cũng làm ở sân trước, người khác vừa vào đã nhìn thấy hết.

Cốt Đầu lẩm bẩm: “Chị Miên Miên đúng là trí nhớ kém.”

Hứa Nhạc Nhạc không vui: “Chị Miên Miên rất tốt, đó là bởi vì hôm qua chị ấy bị sốt!”

Trước đây mỗi lần cô bé nói chuyện với chị Miên Miên, chị Miên Miên đều nhớ rất rõ, không có chuyện trí nhớ kém.

Trong lúc hai đứa nhỏ cãi nhau, Mục Miên đã tìm thấy đồ và đi ra, một tay cô cầm chai, một tay cầm xẻng: “Đi thôi!”

Cốt Đầu nhanh như chớp chạy lên trước dẫn đầu.

Tiểu Tranh Tử lần này không đuổi theo anh họ nữa, cậu bé đi đến bên cạnh Mục Miên, ngẩng đầu tò mò nhìn chị họ: “Chị ơi, cha em nói hôm qua chị suýt đánh chết tên buôn người đó à? Chị đánh như thế nào vậy? Chị có thể dạy em được không?”

Nếu học được thì sẽ oai phong biết bao nhiêu!

Tiểu Tranh Tử vừa hỏi như vậy, Cốt Đầu đang chạy ở phía trước cũng dừng lại, quay đầu lại gần.

Ngoại trừ Hứa Nhạc Nhạc ra, hai đứa trẻ khác cũng tỏ vẻ vô cùng tò mò.

Hứa Nhạc Nhạc biết câu trả lời cho câu hỏi này, cô bé thao thao bất tuyệt kể lại khiến mấy đứa trẻ khác nghe mà há hốc mồm.

Tiểu Tranh Tử vò đầu: “Cầm gậy đánh là được rồi sao?”

Cốt Đầu cúi đầu liếc nhìn cậu em họ: “Ngốc ạ! Đương nhiên là không được rồi, sức lực của chúng ta nhỏ lắm.”



Trẻ con thật ra không có khái niệm rõ ràng về sức lực lớn nhỏ, chúng chỉ biết bình thường khi ra ngoài, chị Miên Miên luôn cõng bó củi lớn hơn chúng. Thậm chí chúng còn không bê nổi bó củi lớn như vậy, càng không thể cõng được.

Mục Miên nhân lúc Hứa Nhạc Nhạc đang nói, tranh thủ dạy cho mấy đứa trẻ một chút kiến thức về phòng chống bắt cóc: “Trọng điểm không phải là đánh tên bắt cóc, chúng là người lớn, bình thường trẻ con không đánh lại được đâu, trọng điểm là phải nhận ra bọn chúng, không để bị bắt cóc.”

Tiểu Tranh Tử không hiểu, trong mắt lộ ra vẻ ngây thơ: “Vậy tên bắt cóc trông như thế nào ạ?”

Mục Miên: “Trông giống người bình thường thôi, nhìn bề ngoài không nhận ra được đâu, nhưng chúng có thể sẽ...”

Trong lúc nhất thời, trên bờ ruộng chỉ còn lại giọng nói của Mục Miên, những chiêu trò của bọn bắt cóc rất nhiều, cô chỉ kể một số trường hợp cơ bản thường gặp. Chỉ vậy thôi cũng đã khiến mấy đứa trẻ nghe mà sững sờ.

Tiểu Tranh Tử nép sát vào anh họ: “Hu hu, bọn bắt cóc thật đáng sợ!”

Cốt Đầu cũng ngây người gật đầu.

Hứa Nhạc Nhạc tức giận: “Bọn bắt cóc thật xấu xa!”

Hai đứa trẻ khác cũng có biểu cảm tương tự.

Cuối cùng, sau hai tiếng đào giun, chỉ có một mình Mục Miên đào được nửa chai, những người khác chỉ có hai ba con ở đáy chai.

Thời gian cũng không còn sớm nữa, mấy đứa trẻ chuẩn bị về nhà, trên đường gặp những đứa trẻ khác, tụ tập lại với nhau ríu rít nói chuyện.

Lúc Mục Miên về đến nhà, bà nội không có ở nhà.

Cô cũng không đi tìm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc bà nội đang ở nhà chú út, thím út đang ở cữ, bà nội đương nhiên không thể không chăm sóc. Hơn nữa không chăm sóc cũng không được, thím út Trịnh Hạ Lan của cô không có nhà ngoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 60: Xuyên Thành Cô Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook