Thập Niên 60: Xuyên Thành Cô Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể
Chương 7:
Cá Voi Bất Tại Tuyến
06/11/2024
Mục Miên chớp chớp mắt, vô thức nghĩ, chắc là mình đang mơ, kiểu mơ thấy những gì mình nghĩ ban ngày.
Nhà cô làm gì có bức tường nào cũ nát thế này, cả làng cũng chẳng tìm được đâu.
Những hình ảnh vừa lóe lên trong đầu, người cha làm nghề giết heo, người mẹ đảm đang, bà nội mạnh mẽ khôn khéo và người anh trai đi lính, tất cả đều trùng khớp với gia đình trong câu chuyện kia.
Mục Miên lại chớp mắt, trong lòng cảm thấy giấc mơ này thật quá mức chân thực, từng khung hình cứ thế hiện lên, sống động giống như chính cô đã trải qua.
Nhưng trước mắt đó không phải là điều quan trọng, quan trọng là tại sao cô lại nhìn thấy bức tường gạch đỏ bong tróc kia?
Ngay lúc Mục Miên càng thấy kỳ lạ, định đưa tay sờ chiếc điện thoại để cạnh gối trước khi ngủ, cô bỗng nghe thấy tiếng người nói chuyện từ phía sau, hình như là giọng đàn ông.
Âm thanh đột ngột khiến Mục Miên giật mình, đầu óc đang nóng ran mơ màng bỗng tỉnh táo hơn, đôi mắt đang lim dim cũng mở to hơn một chút.
Lúc này cô mới phát hiện ngoài bức tường gạch đỏ bong tróc bên cạnh cô hình như còn có hai người đang nằm. Nói chính xác hơn là hai đứa trẻ.
Mặc dù xung quanh tối om nhưng vì ở gần, ngay bên cạnh cô, nên vẫn có thể nhận ra là một bé trai và một bé gái.
Con ngươi Mục Miên co rút, cô chợt nhận ra hình như mình không phải đang mơ, mà là đang xuyên không trong giấc mơ.
Thật kỳ lạ, cô không hề thấy sợ hãi mà còn có cảm giác bình yên đến lạ, giống như mọi chuyện vốn dĩ phải như vậy.
Chưa kịp để Mục Miên suy nghĩ kỹ hơn, âm thanh lại vang lên, kéo cô về thực tại.
Mục Miên khẽ quay đầu, nhìn về phía phát ra tiếng động, cách chỗ cô nằm khoảng ba mét, bên cạnh bức tường, có hai người đàn ông, một cao một thấp, đang đứng cạnh cửa sổ, bên cạnh còn có một người phụ nữ hoặc bà cụ trùm khăn kín đầu.
Ánh sáng quá mờ, Mục Miên không nhìn rõ nhưng nhìn trang phục thì chắc chắn là người lớn tuổi.
Bên này Mục Miên không nhìn rõ mặt mũi ba người, bên kia ba người cũng không để ý đến củ cải nhỏ nằm trên chiếc giường đất đã tỉnh, vẫn đang mải mê nói chuyện.
Mục Miên vẫn giữ nguyên tư thế bất động, khoảng thời gian ngắn ngủi tỉnh táo đã đủ để cô hiểu rõ tình trạng bây giờ của mình.
Cô không chỉ xuyên không thành một bé gái tám tuổi mà còn xuyên thẳng đến hiện trường bị bắt cóc, những hình ảnh ùa vào trong đầu dừng lại ở sườn núi lúc hoàng hôn hôm qua.
Hai cô bé đang nhặt củi thì gặp một con thỏ rừng, đuổi theo nó một lúc thì vô tình chạy xa.
Nhà cô làm gì có bức tường nào cũ nát thế này, cả làng cũng chẳng tìm được đâu.
Những hình ảnh vừa lóe lên trong đầu, người cha làm nghề giết heo, người mẹ đảm đang, bà nội mạnh mẽ khôn khéo và người anh trai đi lính, tất cả đều trùng khớp với gia đình trong câu chuyện kia.
Mục Miên lại chớp mắt, trong lòng cảm thấy giấc mơ này thật quá mức chân thực, từng khung hình cứ thế hiện lên, sống động giống như chính cô đã trải qua.
Nhưng trước mắt đó không phải là điều quan trọng, quan trọng là tại sao cô lại nhìn thấy bức tường gạch đỏ bong tróc kia?
Ngay lúc Mục Miên càng thấy kỳ lạ, định đưa tay sờ chiếc điện thoại để cạnh gối trước khi ngủ, cô bỗng nghe thấy tiếng người nói chuyện từ phía sau, hình như là giọng đàn ông.
Âm thanh đột ngột khiến Mục Miên giật mình, đầu óc đang nóng ran mơ màng bỗng tỉnh táo hơn, đôi mắt đang lim dim cũng mở to hơn một chút.
Lúc này cô mới phát hiện ngoài bức tường gạch đỏ bong tróc bên cạnh cô hình như còn có hai người đang nằm. Nói chính xác hơn là hai đứa trẻ.
Mặc dù xung quanh tối om nhưng vì ở gần, ngay bên cạnh cô, nên vẫn có thể nhận ra là một bé trai và một bé gái.
Con ngươi Mục Miên co rút, cô chợt nhận ra hình như mình không phải đang mơ, mà là đang xuyên không trong giấc mơ.
Thật kỳ lạ, cô không hề thấy sợ hãi mà còn có cảm giác bình yên đến lạ, giống như mọi chuyện vốn dĩ phải như vậy.
Chưa kịp để Mục Miên suy nghĩ kỹ hơn, âm thanh lại vang lên, kéo cô về thực tại.
Mục Miên khẽ quay đầu, nhìn về phía phát ra tiếng động, cách chỗ cô nằm khoảng ba mét, bên cạnh bức tường, có hai người đàn ông, một cao một thấp, đang đứng cạnh cửa sổ, bên cạnh còn có một người phụ nữ hoặc bà cụ trùm khăn kín đầu.
Ánh sáng quá mờ, Mục Miên không nhìn rõ nhưng nhìn trang phục thì chắc chắn là người lớn tuổi.
Bên này Mục Miên không nhìn rõ mặt mũi ba người, bên kia ba người cũng không để ý đến củ cải nhỏ nằm trên chiếc giường đất đã tỉnh, vẫn đang mải mê nói chuyện.
Mục Miên vẫn giữ nguyên tư thế bất động, khoảng thời gian ngắn ngủi tỉnh táo đã đủ để cô hiểu rõ tình trạng bây giờ của mình.
Cô không chỉ xuyên không thành một bé gái tám tuổi mà còn xuyên thẳng đến hiện trường bị bắt cóc, những hình ảnh ùa vào trong đầu dừng lại ở sườn núi lúc hoàng hôn hôm qua.
Hai cô bé đang nhặt củi thì gặp một con thỏ rừng, đuổi theo nó một lúc thì vô tình chạy xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.