Thập Niên 60 Xuyên Thành Cực Phẩm Pháo Hôi, Ta Tuyệt Đối Không Tẩy Trắng
Chương 2: Gia Đình Đế Vị, Thể Hiện Ở Các Phương Diện (2)
Ngã Thị Lão Cổ Đổng
18/07/2024
Mẹ cô ta coi cô ta như bảo bối, không những không mắng mỏ mà còn bênh vực một cách mù quáng, chỉ cần cô ta mở miệng là bà ta sẽ tìm mọi cách để đáp ứng, chỉ để dỗ dành cô ta vui vẻ.
Sự cưng chiều quá mức của gia đình khiến nguyên chủ càng thêm ngạo mạn, không coi ai ra gì, ở nhà cô ta là bà hoàng.
Hai người cãi nhau lúc nãy là anh trai và chị dâu của cô, Hà Xuân Sinh hơn cô những hai mươi hai tuổi, đối với cô mà nói vừa là anh vừa là cha, con trai cả của anh ta còn lớn hơn cô bốn tuổi, nên anh ta luôn coi cô ta là con nít.
Dưới sự "tẩy não" của bố mẹ, anh ta còn đối xử với nguyên chủ tốt hơn cả con trai mình.
Chị dâu cả thì có chút ý kiến, nhưng chỉ dám lén lút bất mãn, nếu như có gì không vừa lòng tiểu tổ tông này, cô sẽ lập tức về mách mẹ chồng.
Bà già nhà quê thì ai mà chẳng biết, chỉ cần một cái mũ bất hiếu chụp xuống là đủ hủy hoại danh dự của chị ta, đến lúc đó đi đâu cũng bị người ta xì xào bàn tán, thậm chí còn có thể mất việc.
Hơn nữa, trong thời gian đi học, nguyên chủ vẫn luôn ở nhà anh trai, chị dâu cũng coi như một tay nuôi nấng cô, có tình cảm, nên có nhiều chuyện chị ta cũng nhắm mắt cho qua, chỉ khi nào không chịu được nữa mới than thở đôi câu.
Năm nay là năm 1968, Hà Tuyết Thụy vừa tốt nghiệp cấp ba.
Nói là tốt nghiệp cấp ba, nhưng cũng là nhờ cô có nhan sắc, nịnh nọt mấy bạn học giỏi kèm cặp, giúp cô chép bài, chỉ cách học.
Đáng tiếc là cô không có chí tiến thủ, học cấp ba đúng vào thời kỳ hỗn loạn, cô không tham gia vào phong trào đấu tố, mà ung dung hưởng thụ cuộc sống, ngày ngày ru rú trong ký túc xá ngủ, ăn quà vặt do bạn học "cống nạp".
Vì vậy, thành tích của cô luôn đội sổ, đến khi trường học chỉ phân công việc cho những học sinh tốt nghiệp loại ưu thì cô mới tá hỏa.
Từ khi có chính sách kêu gọi thanh niên trí thức về nông thôn xây dựng đất nước, phong trào "xuống nông thôn" diễn ra rầm rộ khắp nơi.
Chỉ tiêu công việc trở nên khan hiếm, cô không xin được việc, lại lười đi xin việc, nên đành ở nhà anh trai, chờ qua năm sau rồi tính.
(Kỳ nghỉ đông những năm sáu, bảy mươi mới là mùa tốt nghiệp, nếu có sai sót xin hãy góp ý.)
Cô vừa xuất hiện là y như rằng những người hàng xóm lại được dịp bàn tán.
Trước mặt cô thì không nói gì, nhưng khi cô vừa đi khỏi là họ túm tụm lại rôm rả.
"Đấy, lại cãi nhau nữa rồi."
"Vương Đào Chi chỉ giỏi ầm ĩ thôi, đuổi được ai đi đâu."
"Có bà mẹ chồng chống lưng cơ mà, Vương Đào Chi ở cái khu tập thể này tuy là ghê gớm thật đấy, nhưng chẳng phải vẫn bị mẹ chồng cô ta trị chắc sao? Đúng là kẻ tám lạng, người nửa cân."
"Nhưng mà con bé em chồng kia cũng vô phúc thật, lớn thế rồi mà không hiểu chuyện gì cả, chỉ biết ăn ngon mặc đẹp, chẳng động tay động chân vào việc gì, sau này ai mà dám lấy nó chứ."
"Người ta có nhà mẹ đẻ chống lưng, anh chị lại có điều kiện, lo gì không gả được? Hơn nữa, nó xinh đẹp, dáng người lại chuẩn, nghe nói khối anh con nhà cán bộ thích nó."
"Trẻ người non dạ, chỉ được cái mã, rước về làm gì, chẳng khác nào rước ác mộng vào nhà."
"Nhà lão Tôn kia, con bé dù có thế nào cũng hơn cái thằng con trai thi trượt cấp ba nhà ông, ông còn chê nó được à?"
"Khịt! Ai biết được nó thi bằng cách nào, học sinh cấp ba thì sao chứ, không phải cũng thất nghiệp đó sao."
Người phụ nữ mắt xếch đảo mắt, tay vân vê sợi chỉ, giọng nói đầy ẩn ý: "Sao nó còn chưa xuống nông thôn nhỉ, cán bộ khu phố không đến kiểm tra à?"
"Nhìn con trai ông là biết ngay, ngu si giống ông rồi, hộ khẩu nó ở nông thôn, nó xuống nông thôn ở đâu, cho đi biên giới luôn đi."
"Tôi nói này, Vương Đào Chi cũng nhịn được thật đấy, bị ức hiếp đến thế mà không nói được câu nào, là tôi thì tôi cho con bé kia một trận rồi."
"Cô ta nói được gì chứ, xuất thân thấp kém, lúc đó cô không có ở đây, để tôi kể cho cô nghe..."
Trở về phòng, Hà Tuyết Thụy mất một lúc để sắp xếp lại thông tin trong đầu, nắm được sơ lược về cuộc sống của nguyên chủ.
Dù sao thì cô cũng đã xuyên đến đây rồi.
Cô không phải người thích suy nghĩ nhiều, đã không thể thay đổi được hiện thực thì chi bằng mau chóng thích nghi với nó.
Cô đi một vòng quanh phòng, ghi nhớ cách bố trí đồ đạc trong nhà anh trai.
Hà Xuân Sinh sau khi kiến quốc đã học tiểu học ở huyện, sau đó theo học nghề thợ điện, theo sư phụ đến thành phố, được ông giới thiệu vào làm việc tại nhà máy dệt số 3.
Trải qua nhiều năm, tay nghề của anh ta ngày càng nâng cao, đã qua nhiều kỳ kiểm tra, hiện tại là thợ điện bậc 4, lương tháng 53,9 tệ, thuộc hàng thu nhập cao.
Đáng tiếc là năm 65 đã bỏ chế độ phân bậc công nhân, nếu không với tay nghề hiện tại của anh ta, chắc chắn lương còn cao hơn nữa.
Chị dâu Vương Đào Chi là bảo mẫu tại nhà trẻ của nhà máy dệt, công nhân bậc 6.
Nghề thợ điện và bảo mẫu khác nhau, cách phân bậc cũng khác nhau, thợ điện thì bậc 8 là cao nhất, còn bảo mẫu thì bậc 1 là cao nhất.
Lương tháng của bảo mẫu bậc 6 là 30,5 tệ, tuy không nhiều nhưng là một trong tám nghề được hưởng nhiều phúc lợi, mỗi năm được nghỉ phép hai lần, thời gian nghỉ dài.
Quan trọng nhất là có nhiều thời gian rảnh, có thể tranh thủ chăm sóc con cái.
Hiện tại nhà máy đang thiếu nhà ở, muốn phân nhà phải có thâm niên trên 5 năm.
Công nhân ở nhà tập thể phải trả tiền thuê nhà, tiền thuê nhà, nước, điện không đắt, chỉ vài hào, thực chất là một hình thức phúc lợi.
Sự cưng chiều quá mức của gia đình khiến nguyên chủ càng thêm ngạo mạn, không coi ai ra gì, ở nhà cô ta là bà hoàng.
Hai người cãi nhau lúc nãy là anh trai và chị dâu của cô, Hà Xuân Sinh hơn cô những hai mươi hai tuổi, đối với cô mà nói vừa là anh vừa là cha, con trai cả của anh ta còn lớn hơn cô bốn tuổi, nên anh ta luôn coi cô ta là con nít.
Dưới sự "tẩy não" của bố mẹ, anh ta còn đối xử với nguyên chủ tốt hơn cả con trai mình.
Chị dâu cả thì có chút ý kiến, nhưng chỉ dám lén lút bất mãn, nếu như có gì không vừa lòng tiểu tổ tông này, cô sẽ lập tức về mách mẹ chồng.
Bà già nhà quê thì ai mà chẳng biết, chỉ cần một cái mũ bất hiếu chụp xuống là đủ hủy hoại danh dự của chị ta, đến lúc đó đi đâu cũng bị người ta xì xào bàn tán, thậm chí còn có thể mất việc.
Hơn nữa, trong thời gian đi học, nguyên chủ vẫn luôn ở nhà anh trai, chị dâu cũng coi như một tay nuôi nấng cô, có tình cảm, nên có nhiều chuyện chị ta cũng nhắm mắt cho qua, chỉ khi nào không chịu được nữa mới than thở đôi câu.
Năm nay là năm 1968, Hà Tuyết Thụy vừa tốt nghiệp cấp ba.
Nói là tốt nghiệp cấp ba, nhưng cũng là nhờ cô có nhan sắc, nịnh nọt mấy bạn học giỏi kèm cặp, giúp cô chép bài, chỉ cách học.
Đáng tiếc là cô không có chí tiến thủ, học cấp ba đúng vào thời kỳ hỗn loạn, cô không tham gia vào phong trào đấu tố, mà ung dung hưởng thụ cuộc sống, ngày ngày ru rú trong ký túc xá ngủ, ăn quà vặt do bạn học "cống nạp".
Vì vậy, thành tích của cô luôn đội sổ, đến khi trường học chỉ phân công việc cho những học sinh tốt nghiệp loại ưu thì cô mới tá hỏa.
Từ khi có chính sách kêu gọi thanh niên trí thức về nông thôn xây dựng đất nước, phong trào "xuống nông thôn" diễn ra rầm rộ khắp nơi.
Chỉ tiêu công việc trở nên khan hiếm, cô không xin được việc, lại lười đi xin việc, nên đành ở nhà anh trai, chờ qua năm sau rồi tính.
(Kỳ nghỉ đông những năm sáu, bảy mươi mới là mùa tốt nghiệp, nếu có sai sót xin hãy góp ý.)
Cô vừa xuất hiện là y như rằng những người hàng xóm lại được dịp bàn tán.
Trước mặt cô thì không nói gì, nhưng khi cô vừa đi khỏi là họ túm tụm lại rôm rả.
"Đấy, lại cãi nhau nữa rồi."
"Vương Đào Chi chỉ giỏi ầm ĩ thôi, đuổi được ai đi đâu."
"Có bà mẹ chồng chống lưng cơ mà, Vương Đào Chi ở cái khu tập thể này tuy là ghê gớm thật đấy, nhưng chẳng phải vẫn bị mẹ chồng cô ta trị chắc sao? Đúng là kẻ tám lạng, người nửa cân."
"Nhưng mà con bé em chồng kia cũng vô phúc thật, lớn thế rồi mà không hiểu chuyện gì cả, chỉ biết ăn ngon mặc đẹp, chẳng động tay động chân vào việc gì, sau này ai mà dám lấy nó chứ."
"Người ta có nhà mẹ đẻ chống lưng, anh chị lại có điều kiện, lo gì không gả được? Hơn nữa, nó xinh đẹp, dáng người lại chuẩn, nghe nói khối anh con nhà cán bộ thích nó."
"Trẻ người non dạ, chỉ được cái mã, rước về làm gì, chẳng khác nào rước ác mộng vào nhà."
"Nhà lão Tôn kia, con bé dù có thế nào cũng hơn cái thằng con trai thi trượt cấp ba nhà ông, ông còn chê nó được à?"
"Khịt! Ai biết được nó thi bằng cách nào, học sinh cấp ba thì sao chứ, không phải cũng thất nghiệp đó sao."
Người phụ nữ mắt xếch đảo mắt, tay vân vê sợi chỉ, giọng nói đầy ẩn ý: "Sao nó còn chưa xuống nông thôn nhỉ, cán bộ khu phố không đến kiểm tra à?"
"Nhìn con trai ông là biết ngay, ngu si giống ông rồi, hộ khẩu nó ở nông thôn, nó xuống nông thôn ở đâu, cho đi biên giới luôn đi."
"Tôi nói này, Vương Đào Chi cũng nhịn được thật đấy, bị ức hiếp đến thế mà không nói được câu nào, là tôi thì tôi cho con bé kia một trận rồi."
"Cô ta nói được gì chứ, xuất thân thấp kém, lúc đó cô không có ở đây, để tôi kể cho cô nghe..."
Trở về phòng, Hà Tuyết Thụy mất một lúc để sắp xếp lại thông tin trong đầu, nắm được sơ lược về cuộc sống của nguyên chủ.
Dù sao thì cô cũng đã xuyên đến đây rồi.
Cô không phải người thích suy nghĩ nhiều, đã không thể thay đổi được hiện thực thì chi bằng mau chóng thích nghi với nó.
Cô đi một vòng quanh phòng, ghi nhớ cách bố trí đồ đạc trong nhà anh trai.
Hà Xuân Sinh sau khi kiến quốc đã học tiểu học ở huyện, sau đó theo học nghề thợ điện, theo sư phụ đến thành phố, được ông giới thiệu vào làm việc tại nhà máy dệt số 3.
Trải qua nhiều năm, tay nghề của anh ta ngày càng nâng cao, đã qua nhiều kỳ kiểm tra, hiện tại là thợ điện bậc 4, lương tháng 53,9 tệ, thuộc hàng thu nhập cao.
Đáng tiếc là năm 65 đã bỏ chế độ phân bậc công nhân, nếu không với tay nghề hiện tại của anh ta, chắc chắn lương còn cao hơn nữa.
Chị dâu Vương Đào Chi là bảo mẫu tại nhà trẻ của nhà máy dệt, công nhân bậc 6.
Nghề thợ điện và bảo mẫu khác nhau, cách phân bậc cũng khác nhau, thợ điện thì bậc 8 là cao nhất, còn bảo mẫu thì bậc 1 là cao nhất.
Lương tháng của bảo mẫu bậc 6 là 30,5 tệ, tuy không nhiều nhưng là một trong tám nghề được hưởng nhiều phúc lợi, mỗi năm được nghỉ phép hai lần, thời gian nghỉ dài.
Quan trọng nhất là có nhiều thời gian rảnh, có thể tranh thủ chăm sóc con cái.
Hiện tại nhà máy đang thiếu nhà ở, muốn phân nhà phải có thâm niên trên 5 năm.
Công nhân ở nhà tập thể phải trả tiền thuê nhà, tiền thuê nhà, nước, điện không đắt, chỉ vài hào, thực chất là một hình thức phúc lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.