Thập Niên 60 Xuyên Thành Cực Phẩm Pháo Hôi, Ta Tuyệt Đối Không Tẩy Trắng

Chương 13: Tính Xấu Vẫn Hoàn Tính Xấu

Ngã Thị Lão Cổ Đổng

02/11/2024

Hà Xuân Sinh cau mày, cũng tỏ vẻ không tin, ông ta biết rõ năng lực của em gái mình, nói là học hết cấp ba, nhưng bụng chẳng có mấy chữ, làm sao được coi là nhân tài.

“Thật sự có việc tốt như vậy sao, con cái lãnh đạo người ta đã xin vào hết rồi, đến lượt em à? Con trai giám đốc nhà máy mình học cùng khóa với em, mà cũng chỉ làm nhân viên văn thư ở kho thôi, em lấy đâu ra năng lực đó?”

Hà Tuyết Thụy cũng hiểu, công việc này rất đáng ngờ, không thể chỉ giải thích bằng hai chữ trùng hợp được.

“em đã kể với mọi người về cậu bạn họ Giang rồi đấy thôi? Ông nội và bố cậu ấy đều là cán bộ, cậu ấy đã giúp em đấy.”

“Họ Giang, là cậu thanh niên hay đưa em về nhà, suốt ngày mời em đi ăn à? Chị biết nhà cậu ta, hình như làm việc ở chính quyền, ông nội cậu ta còn ghê gớm hơn, ngay cả thị trưởng cũng phải nể mặt.”

Hà Xuân Sinh ngẫm nghĩ: “Vậy thì cũng hợp lý, chắc là người phụ trách tuyển dụng nghĩ em có quan hệ gì đó nên mới cho em cơ hội này, em phải cảm ơn người ta cho tử tế đấy.”

Vương Đào Chi thì nghĩ sâu xa hơn, lo lắng nói: “Đông Bảo, chị nhớ cậu ta có ý với em, muốn tìm hiểu em đấy, em đừng có đồng ý điều kiện gì của cậu ta nhé, không thì sao tự dưng người ta lại giúp em? em đừng có dại dột, chuyện xin việc không cần gấp, chị và anh em đang tìm hiểu rồi.”

“Chị dâu, chị nói gì vậy, chuyện em không muốn thì ai ép được em chứ? Với cậu ấy mà nói, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”

“Thôi được rồi, em biết điều là tốt, nhưng cậu ta đúng là đã giúp nhà mình việc lớn, hay là mấy hôm nữa tìm cơ hội mời cậu ta đến nhà ăn cơm, hay là mang quà đến cảm ơn nhà người ta?”

Vương Đào Chi cảm thấy nhận ơn huệ của người ta không phải phép, “Chờ anh trai em rảnh, về quê một chuyến, mua ít đặc sản với gà vịt, nhà cậu ta chắc cũng chẳng coi trọng mấy thứ bình thường, chỉ mấy món đồ quê này là hiếm hoi thôi.”

“Thật sự không cần” Hà Tuyết Thụy nhanh chóng xua tay, “Vốn là chuyện giữa các bạn học cùng lớp, nhưng sau khi bị đồn ầm lên lại thay đổi. Hơn nữa, khắp nơi đều không yên ổn, có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào nhà họ Giang chỉ trỏ, bây giờ anh chị lại muốn đem đồ đến biếu chẳng khác nào gây họa cho người ta”

“Đúng vậy, trong nhà máy mấy cán bộ cấp cao đã nhận được thư báo cáo, bọn họ cần phải chú ý nhiều hơn, chúng ta làm vậy thật sự có thể tự chuốc lấy họa”

Nghĩ đến phong cách của Ủy ban Cách mạng, Hà Xuân Sinh cũng cảm thấy không ổn, “Đông Bảo, em lén mời người ta ăn một bữa cơm, ghi nhớ ân huệ này trong lòng, chờ sau này có cơ hội lại giúp cậu ta một phen”



Sau khi biết được ngọn ngành câu chuyện, mặt mày mọi người đều mang ý cười, chỉ còn lại niềm vui thuần túy.

Hà Hiểu Đoàn thật sự rất ấn tượng với người cô út này, ở nhà kén cá chọn canh, chỉ ưa việc nhẹ không ưa việc nặng “Cô út, công việc này thật sự rất tốt”

Cửa hàng bách hóa, đây là nơi hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, phúc lợi so với nhà máy tốt hơn nhiều, cho dù bên trong nhà máy hắn có làm công việc bốc vác thì cũng có rất nhiều người tranh giành muốn đi.

“Còn không phải sao” Vương Đào Chi gật đầu đồng ý “Đừng nói là ở cái thời đại này, cho dù 10 năm trước công việc này thật sự quý giá, cô út đây là người may mắn, được giới thiệu có việc làm, sau này không cần phải lo lắng nữa”

Hà Xuân Sinh đem lò than tới gắp những cục đã tàn ra sau đó thêm những cục mới vào, “Đông Bảo, bạn học Giang đã giúp đỡ em rồi, sau này em nên nhân nhượng một chút, đừng mở miệng ra lại đắc tội với người ta, đều là công việc, phải biết kiềm chế cái tính của mình, người khác không giống người trong nhà…”

Những lời này, nguyên chủ khẳng định là không thích nghe, Hà Tuyết Thụy lắc lắc tay, tức giận nói “ Ai da, anh cả, anh thật phiền phức”

“Được rồi, anh không nói nữa”

Nhìn thấy cô hành động giống như pháo hoa, Hà Xuân Sinh bất đắc dĩ không nói nữa

Không thể không nói, người em út này của hắn quả thực là có may mắn, từ nhỏ đã được nuông chiều, tốt nghiệp xong liền có được một công việc tốt đưa tới trước cửa, một đường suông sẻ không có chút khó khăn nào, ai cũng phải ghen tị.

Vương Đào Chi tính toán thời gian, với thói quen tính toán cẩn thận ,“Còn một tháng nữa mới tới Tết Nguyên Đán, nếu bây giờ vào công ty có thể nhận được quà Tết, tính ra thì ít hơn công nhân nhưng cũng có thể ít nhất nhận được một nửa, thật là một việc tốt”

Ví dụ như xưởng dệt của bọn họ, kết quả hoạt động năm ngoái không tệ, quà năm mới là 1 cân thịt cùng 5 cân gạo, hơn nữa còn có 1 miếng vải dài 5m được đặt ở một xưởng sản xuất gần đó, nhưng so với các đơn vị hợp tác xã khác thì vẫn kém hơn một chút

Chưa kể so với các nhà máy lớn, ga tàu hỏa thành phố, cửa hàng bách hóa, xưởng thép trong thành phố.

Hà Hiểu Hữu dường như hiểu ra cái gì đó, cậu bé nghĩ tới bánh ngọt và kẹo sữa ăn không hết ở cửa hàng bách hóa, nước miếng ứa ra, một lòng một dạ ảo tưởng làm thế nào để khoe với các bạn cùng lớp khi trở lại trường học.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 60 Xuyên Thành Cực Phẩm Pháo Hôi, Ta Tuyệt Đối Không Tẩy Trắng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook