[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 14:
Không Ăn Đậu Bắp
23/10/2024
Thế Xuân không biết hệ thống là có ý gì, nhưng trong tiềm thức cậu cảm thấy hệ thống sẽ không hại cậu.
Nếu muốn hại cậu, cần gì phải đưa cho cậu nhiều thứ như vậy, chẳng phải là đầu óc có vấn đề sao?
Thế là Thế Xuân chọn “có." Ngay sau đó, cậu thấy cuốn công thức trên tay hóa thành một luồng sáng, bay thẳng vào đầu cậu.
Thế Xuân theo bản năng nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, nhìn miếng thịt lợn to trước mặt, nó đã biết cách làm.
Thế Hạ không nhìn thấy luồng sáng vàng của Thế Xuân, chỉ thấy anh mình nhắm mắt một lúc, sau đó mở mắt ra thì đã bắt đầu tập trung thái thịt. Cậu đứng trên ghế đẩu nhỏ cạnh bếp lò, động tác nhanh thoần thoắt. Dáng vẻ ấy khiến Thế Hạ lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.
Trong thế giới của trẻ con, dùng dao là đặc quyền của người lớn. Bởi vì chúng còn nhỏ, không được phép sử dụng dao kéo khi chưa được người lớn cho phép. Một khi dùng, sẽ bị người lớn mắng, cất dao đi không cho dùng nữa.
Là trẻ con, cho dù có được phép lên bếp thì cũng chỉ được làm những món không cần dùng dao. Ví dụ như… canh bột.
Đến khoảng mười ba tuổi, con gái trong nhà mới bắt đầu được dùng dao, cái gì cũng phải làm.
Nói cũng buồn cười, tuy không cho trẻ con dùng dao bếp, nhưng lại cho chúng dùng liềm cắt cỏ lợn. Cũng nguy hiểm như thường, vậy mà chẳng ai thấy có gì sai sai.
Thế Xuân thái thịt như thần, rất nhanh đã dựa theo kỹ thuật mà hệ thống truyền thụ, cắt miếng thịt heo to thành những miếng nhỏ vừa ăn, sau đó dùng rơm buộc chặt từng miếng thịt lại.
Vừa nấu cơm, cậu vừa bắt đầu làm món thịt kho tàu Đông Pha, trong chốc lát mùi thịt kho tàu đã bay ra ngoài.
May mà nhà ở khá xa. Bây giờ mọi người đều đang làm việc ở ngoài đồng, làm gì có ai đến cửa nhà bọn họ để ngửi mùi thịt kho tàu.
Đợi đến khi nấu xong, lại đợi thêm một lúc nữa, mẹ kế mới xách theo chiếc cốc trở về.
Chiếc cốc này là do người chồng tốt số mua cho cô, đáng lẽ phải pha chút trà mới đúng. Nhưng nhà hiện tại nghèo, không có trà, nên chỉ đựng nước sôi để nguội.
Bây giờ là tháng tám, tuy thời đại này so với thời đại sau mát mẻ hơn nhiều, nhưng mẹ kế vẫn nóng đến toát mồ hôi.
Nếu không bổ sung nước, người sẽ kiệt sức mất.
Về đến nhà, nhìn thấy đồ ăn trên bàn, cô ngẩn người ra. Thậm chí còn muốn dụi mắt, xác nhận xem mình có nhìn nhầm không.
Chỉ thấy trên chiếc bàn quen thuộc hàng ngày, bày biện cơm trắng, một bát thịt kho tàu to và món dưa muối quen thuộc. Trên chiếc bàn này, cho dù là cơm trắng hay thịt kho tàu, đều là những thứ xa lạ.
Tôn Cẩn hìn thấy thịt kho tàu, mùi thơm hấp dẫn cứ thế chui vào khoang mũi, không nhịn được nuốt nước miếng. Cô vô thức hỏi Thế Xuân: “Thịt này ở đâu ra vậy?”
“Bà nội lén cho đấy, còn dặn bọn anh đừng nói cho dì biết.”
“Ồ…”
Tôn Cẩn ban đầu còn đang nghĩ, bà già chết tiệt kia lấy tiền và phiếu của con trai mình, sao có thể mang thịt kho tàu đến đây?
Kết quả lại nghe con trai cả nói đừng nói cho cô biết, lúc này mới giật mình nhận ra: Chẳng lẽ bà già rất yêu quý bọn trẻ, chỉ là không ưa cô thôi sao?
Nếu muốn hại cậu, cần gì phải đưa cho cậu nhiều thứ như vậy, chẳng phải là đầu óc có vấn đề sao?
Thế là Thế Xuân chọn “có." Ngay sau đó, cậu thấy cuốn công thức trên tay hóa thành một luồng sáng, bay thẳng vào đầu cậu.
Thế Xuân theo bản năng nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, nhìn miếng thịt lợn to trước mặt, nó đã biết cách làm.
Thế Hạ không nhìn thấy luồng sáng vàng của Thế Xuân, chỉ thấy anh mình nhắm mắt một lúc, sau đó mở mắt ra thì đã bắt đầu tập trung thái thịt. Cậu đứng trên ghế đẩu nhỏ cạnh bếp lò, động tác nhanh thoần thoắt. Dáng vẻ ấy khiến Thế Hạ lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.
Trong thế giới của trẻ con, dùng dao là đặc quyền của người lớn. Bởi vì chúng còn nhỏ, không được phép sử dụng dao kéo khi chưa được người lớn cho phép. Một khi dùng, sẽ bị người lớn mắng, cất dao đi không cho dùng nữa.
Là trẻ con, cho dù có được phép lên bếp thì cũng chỉ được làm những món không cần dùng dao. Ví dụ như… canh bột.
Đến khoảng mười ba tuổi, con gái trong nhà mới bắt đầu được dùng dao, cái gì cũng phải làm.
Nói cũng buồn cười, tuy không cho trẻ con dùng dao bếp, nhưng lại cho chúng dùng liềm cắt cỏ lợn. Cũng nguy hiểm như thường, vậy mà chẳng ai thấy có gì sai sai.
Thế Xuân thái thịt như thần, rất nhanh đã dựa theo kỹ thuật mà hệ thống truyền thụ, cắt miếng thịt heo to thành những miếng nhỏ vừa ăn, sau đó dùng rơm buộc chặt từng miếng thịt lại.
Vừa nấu cơm, cậu vừa bắt đầu làm món thịt kho tàu Đông Pha, trong chốc lát mùi thịt kho tàu đã bay ra ngoài.
May mà nhà ở khá xa. Bây giờ mọi người đều đang làm việc ở ngoài đồng, làm gì có ai đến cửa nhà bọn họ để ngửi mùi thịt kho tàu.
Đợi đến khi nấu xong, lại đợi thêm một lúc nữa, mẹ kế mới xách theo chiếc cốc trở về.
Chiếc cốc này là do người chồng tốt số mua cho cô, đáng lẽ phải pha chút trà mới đúng. Nhưng nhà hiện tại nghèo, không có trà, nên chỉ đựng nước sôi để nguội.
Bây giờ là tháng tám, tuy thời đại này so với thời đại sau mát mẻ hơn nhiều, nhưng mẹ kế vẫn nóng đến toát mồ hôi.
Nếu không bổ sung nước, người sẽ kiệt sức mất.
Về đến nhà, nhìn thấy đồ ăn trên bàn, cô ngẩn người ra. Thậm chí còn muốn dụi mắt, xác nhận xem mình có nhìn nhầm không.
Chỉ thấy trên chiếc bàn quen thuộc hàng ngày, bày biện cơm trắng, một bát thịt kho tàu to và món dưa muối quen thuộc. Trên chiếc bàn này, cho dù là cơm trắng hay thịt kho tàu, đều là những thứ xa lạ.
Tôn Cẩn hìn thấy thịt kho tàu, mùi thơm hấp dẫn cứ thế chui vào khoang mũi, không nhịn được nuốt nước miếng. Cô vô thức hỏi Thế Xuân: “Thịt này ở đâu ra vậy?”
“Bà nội lén cho đấy, còn dặn bọn anh đừng nói cho dì biết.”
“Ồ…”
Tôn Cẩn ban đầu còn đang nghĩ, bà già chết tiệt kia lấy tiền và phiếu của con trai mình, sao có thể mang thịt kho tàu đến đây?
Kết quả lại nghe con trai cả nói đừng nói cho cô biết, lúc này mới giật mình nhận ra: Chẳng lẽ bà già rất yêu quý bọn trẻ, chỉ là không ưa cô thôi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.