[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 18:
Không Ăn Đậu Bắp
23/10/2024
Nhưng đó là khẩu phần của em út, chúng nó cũng không tiện ăn. Giờ Thế Thu vì muốn lấy lòng mẹ kế mới lấy ra, ngược lại khiến chúng nó được một bữa thỏa thuê.
Bảo sao mẹ kế suốt ngày nghĩ muốn ăn hoa quả, thì ra mẹ kế nghĩ nó ngon như vậy.
Ba đứa nhỏ lại thèm cái thứ bánh bông lan gì đó. Chỉ cần là mẹ kế nghĩ đến, đều là đồ ăn ngon. Trong thời đại vật chất khan hiếm này, được ăn một chút đồ ngon cũng có thể khiến người ta vui vẻ cả buổi. Huống chi chúng nó có rất nhiều thứ ngon.
Giá mà mẹ kế có thể nghĩ nhiều hơn một chút thì tốt rồi, biết đâu còn có thể mọc ra thêm nhiều thứ ngon nữa.
Cả nhà ăn no rồi thì nên đi ngủ trưa. Giữa trưa, dù là nông dân cần cù nhất cũng sẽ không ra đồng làm việc. Phơi nắng lâu quá, sơ ý ngất xỉu thì mất mạng như chơi. Để chiều có thể làm việc tốt hơn, người trong thôn đều có thói quen ngủ trưa một lát.
Đến hai giờ chiều, Tôn Cẩn thức dậy giao Tiểu Đông cho Thế Thu, rồi cầm cốc men đi làm. Thế Xuân cũng lề mà lề mề đi theo sau cô, đến chỗ bác cả.
Bác cả thấy Thế Xuân đến, lập tức lên tiếng mỉa mai nó mắc bệnh công tử bột. Sáng làm có tí đã chạy, đúng là đồ lười biếng.
Thế Xuân nghe vậy coi như không nghe thấy. Nếu là trước đây, cậu nhất định phải cúi đầu xuống, sợ bác cả nhìn thấy ánh mắt của mình.
Cậu căm hận gia đình bác cả, bởi vì bà nội đã bù đắp tất cả những thứ cướp được từ nhà bọn họ cho gia đình bác cả, bác hai, chú út. Bác cả rõ ràng đã lấy nhiều thứ như vậy, còn muốn đến bắt nạt bọn họ.
Bây giờ thì khác rồi, tuy bác cả đã cướp đi rất nhiều thứ, nhưng bọn họ đã có thứ tốt hơn.
Thế Xuân cặm cụi làm việc, hơn một tiếng sau Thế Hạ một tay dắt Thế Thu, trên lưng cõng Tiểu Đông đến xem cậu. Trong tay còn cầm một chiếc cốc men, giống hệt chiếc của Tôn Cẩn. Lúc kết hôn người ta thường mua hai chiếc với ý nghĩa thành đôi thành cặp.
Một chiếc Tôn Cẩn ngày nào cũng mang theo, một chiếc để ở nhà không ai dùng. Lúc này, Thế Hạ liền tiện tay mang đến cho anh cả uống nước.
Thế Xuân nhận lấy, vừa uống một ngụm đã cảm thấy vị không đúng. Bên trong ngọt lịm, giống như bỏ đường vào. Nhưng cái vị đó, rõ ràng là vị táo lúc trưa ăn.
Thế Xuân hiểu ra, hai đứa em nhà mình nhất định là lấy táo làm thành nghiền, sau đó cho vào nước đun sôi để nguội, trộn lẫn vào nhau. Mới khiến nước đun sôi để nguội cũng có vị ngọt.
Uống được thứ ngọt ngào, Thế Xuân mệt mỏi cả buổi cũng nở nụ cười trên mặt. Cậu lau mồ hôi trên trán: "Nắng to như vậy, em mau chóng dẫn hai đứa nó về đi."
Tôn Cẩn với giác quan thứ sáu cực nhạy bén. Dường như phát hiện ra mấy hôm nay đồ ăn trong nhà đều trở nên ngon lạ thường, lại còn có cả bánh bông lan nữa chứ.
Dù có ngây thơ đến mấy, cô cũng nhận ra có gì đó sai sai ở đây. Cho dù là bà nội cho thật, thì bà ta cũng đâu đến nỗi cho nhiều đồ ăn đến vậy. Mà những thứ này thì nhà bà ta có chắc?
Bảo sao mẹ kế suốt ngày nghĩ muốn ăn hoa quả, thì ra mẹ kế nghĩ nó ngon như vậy.
Ba đứa nhỏ lại thèm cái thứ bánh bông lan gì đó. Chỉ cần là mẹ kế nghĩ đến, đều là đồ ăn ngon. Trong thời đại vật chất khan hiếm này, được ăn một chút đồ ngon cũng có thể khiến người ta vui vẻ cả buổi. Huống chi chúng nó có rất nhiều thứ ngon.
Giá mà mẹ kế có thể nghĩ nhiều hơn một chút thì tốt rồi, biết đâu còn có thể mọc ra thêm nhiều thứ ngon nữa.
Cả nhà ăn no rồi thì nên đi ngủ trưa. Giữa trưa, dù là nông dân cần cù nhất cũng sẽ không ra đồng làm việc. Phơi nắng lâu quá, sơ ý ngất xỉu thì mất mạng như chơi. Để chiều có thể làm việc tốt hơn, người trong thôn đều có thói quen ngủ trưa một lát.
Đến hai giờ chiều, Tôn Cẩn thức dậy giao Tiểu Đông cho Thế Thu, rồi cầm cốc men đi làm. Thế Xuân cũng lề mà lề mề đi theo sau cô, đến chỗ bác cả.
Bác cả thấy Thế Xuân đến, lập tức lên tiếng mỉa mai nó mắc bệnh công tử bột. Sáng làm có tí đã chạy, đúng là đồ lười biếng.
Thế Xuân nghe vậy coi như không nghe thấy. Nếu là trước đây, cậu nhất định phải cúi đầu xuống, sợ bác cả nhìn thấy ánh mắt của mình.
Cậu căm hận gia đình bác cả, bởi vì bà nội đã bù đắp tất cả những thứ cướp được từ nhà bọn họ cho gia đình bác cả, bác hai, chú út. Bác cả rõ ràng đã lấy nhiều thứ như vậy, còn muốn đến bắt nạt bọn họ.
Bây giờ thì khác rồi, tuy bác cả đã cướp đi rất nhiều thứ, nhưng bọn họ đã có thứ tốt hơn.
Thế Xuân cặm cụi làm việc, hơn một tiếng sau Thế Hạ một tay dắt Thế Thu, trên lưng cõng Tiểu Đông đến xem cậu. Trong tay còn cầm một chiếc cốc men, giống hệt chiếc của Tôn Cẩn. Lúc kết hôn người ta thường mua hai chiếc với ý nghĩa thành đôi thành cặp.
Một chiếc Tôn Cẩn ngày nào cũng mang theo, một chiếc để ở nhà không ai dùng. Lúc này, Thế Hạ liền tiện tay mang đến cho anh cả uống nước.
Thế Xuân nhận lấy, vừa uống một ngụm đã cảm thấy vị không đúng. Bên trong ngọt lịm, giống như bỏ đường vào. Nhưng cái vị đó, rõ ràng là vị táo lúc trưa ăn.
Thế Xuân hiểu ra, hai đứa em nhà mình nhất định là lấy táo làm thành nghiền, sau đó cho vào nước đun sôi để nguội, trộn lẫn vào nhau. Mới khiến nước đun sôi để nguội cũng có vị ngọt.
Uống được thứ ngọt ngào, Thế Xuân mệt mỏi cả buổi cũng nở nụ cười trên mặt. Cậu lau mồ hôi trên trán: "Nắng to như vậy, em mau chóng dẫn hai đứa nó về đi."
Tôn Cẩn với giác quan thứ sáu cực nhạy bén. Dường như phát hiện ra mấy hôm nay đồ ăn trong nhà đều trở nên ngon lạ thường, lại còn có cả bánh bông lan nữa chứ.
Dù có ngây thơ đến mấy, cô cũng nhận ra có gì đó sai sai ở đây. Cho dù là bà nội cho thật, thì bà ta cũng đâu đến nỗi cho nhiều đồ ăn đến vậy. Mà những thứ này thì nhà bà ta có chắc?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.