[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 27:
Không Ăn Đậu Bắp
23/10/2024
Mà cho dù có biến ra thức ăn nước uống, cũng phải có lúc cần dùng đến tiền chứ. Như sắp tới, hai đứa lớn phải đi học, học phí từ trên trời rơi xuống à.
Tôn Cẩn thì không có kiểu lồng lộn như mấy bà thím ở đây đâu, nhưng mà sổ sách tính toán thì rõ như ban ngày đấy.
“Không phải đâu mẹ, con có định làm gì đâu, con chỉ muốn sống cho qua ngày thôi mà.”
“Mẹ coi, nhà mình có năm miệng ăn tính cả anh Văn Dật, bốn đứa nhóc tì tì với một mình con. Bọn nhỏ còn bé con không làm được việc nặng nhọc, chỉ làm mấy việc lúa nhẹ thôi. Một ngày được hai công, cả tháng trời con cũng không bằng người ta làm mấy ngày, đến cuối năm chia lương thực thì nhà mình vớt được mấy hạt thóc.”
“Chưa kể sắp tới lũ nhỏ đi học, một đứa hai tệ tiền học phí, hai đứa là bốn tệ, cộng thêm vở với bút nữa là mất toi năm sáu tệ rồi.”
“Con nít con nôi lớn nhanh như thổi, cũng phải sắm sửa quần áo mới chứ. Vậy là mất toi thêm tám đến mười tệ cho việc lặt vặt rồi. Số tiền đấy chỉ đủ ăn uống qua loa thôi.”
“Tiền nong tháng trước mẹ vơ hết cả. Mẹ thử nghĩ mà xem, mấy mẹ con chúng con suốt ngày rau mắm, suýt chết đói là mẹ hiểu.”
Cô thao thao bất tuyệt, nói đến hoa cả mắt, ù cả tai mẹ chồng. Bà ta nghe phát chán, không cho cô nói thêm nữa, chen ngang luôn: “Mẹ không muốn nghe mấy thứ này. Mẹ nuôi thằng Văn Dật vất vả lắm mới nên người, vợ trước nó còn biết điều lắm. Con là mẹ kế, đến chăm lo cho bốn đứa nhỏ mà mày không lo hiếu kính gì hết.”
Nghe đến đây, tức đến cổ họng rồi, vợ trước mà mẹ chồng nói là vì hiếu thuận sao? Xạo ke!
Là vì con dâu cũ bệnh đến mức không làm gì được ấy chứ. Có mỗi việc đưa tiền cho nhà chồng, để cho con mình có cái ăn mà có khác gì bỏ đói đâu? Tôn Cẩn ở làng bên còn nghe tiếng hành hạ con cái của cái nhà này.
Mặc kệ, sau một tràng ca dao, ké câu hát, Tôn Cẩn ngộ ra chân lý: Nói nhiều với bà ta cũng vậy, chẳng vô tai, ý chỉ có mỗi một chữ thôi: Tiền.
Cãi lộn cũng bằng thừa. Cô dứt khoát nói thẳng một câu: "Không cho!"
Mẹ chồng nghe mà điên hết cả người, cái mặt hiền từ lúc nãy biến đi đâu mất. Tay chân vung lên, định cho con dâu một trận.
“Con ranh này, mới về nhà được hơn một tháng mà lộ hết đuôi rồi hả?! Bảo sao lúc đầu tao nhìn mày đã thấy sai sai, không cho mày bước chân vào nhà này mới phải!”
Giật mình thon thót, Tôn Cẩn tức tốc né sang một bên, cho mụ già khó ưa đói mồm kia hụt hẫng.
Suốt ngày chân lấm tay bùn, bà ta khỏe như trâu ấy chứ. Mà đã lỡ để bà ta tóm được thì xác định là cánh tay bầm tím, kiểu gì cũng gào khóc như mưa như gió cho mà xem.
Dạo này Tôn Cẩn ăn ngon ngủ kỹ, tẩm bổ đủ kiểu nên người ngợm cũng rắn rỏi hơn xưa, nhanh nhẹn ra phết. Bà ta không ngờ cô lại né được, té cái oạch xuống đất. Bà ta ngồi bệt một chỗ, mặt ngơ ngơ ngẩn ngẩn, sau đó thì phun châu nhả ngọc.
Bà ta mắng chửi tục tĩu vô cùng, nào là rủa Tôn Cẩn sau này sinh con trai không có lỗ *beep*, rồi thì không thể sinh con trai được,…
Tôn Cẩn thì không có kiểu lồng lộn như mấy bà thím ở đây đâu, nhưng mà sổ sách tính toán thì rõ như ban ngày đấy.
“Không phải đâu mẹ, con có định làm gì đâu, con chỉ muốn sống cho qua ngày thôi mà.”
“Mẹ coi, nhà mình có năm miệng ăn tính cả anh Văn Dật, bốn đứa nhóc tì tì với một mình con. Bọn nhỏ còn bé con không làm được việc nặng nhọc, chỉ làm mấy việc lúa nhẹ thôi. Một ngày được hai công, cả tháng trời con cũng không bằng người ta làm mấy ngày, đến cuối năm chia lương thực thì nhà mình vớt được mấy hạt thóc.”
“Chưa kể sắp tới lũ nhỏ đi học, một đứa hai tệ tiền học phí, hai đứa là bốn tệ, cộng thêm vở với bút nữa là mất toi năm sáu tệ rồi.”
“Con nít con nôi lớn nhanh như thổi, cũng phải sắm sửa quần áo mới chứ. Vậy là mất toi thêm tám đến mười tệ cho việc lặt vặt rồi. Số tiền đấy chỉ đủ ăn uống qua loa thôi.”
“Tiền nong tháng trước mẹ vơ hết cả. Mẹ thử nghĩ mà xem, mấy mẹ con chúng con suốt ngày rau mắm, suýt chết đói là mẹ hiểu.”
Cô thao thao bất tuyệt, nói đến hoa cả mắt, ù cả tai mẹ chồng. Bà ta nghe phát chán, không cho cô nói thêm nữa, chen ngang luôn: “Mẹ không muốn nghe mấy thứ này. Mẹ nuôi thằng Văn Dật vất vả lắm mới nên người, vợ trước nó còn biết điều lắm. Con là mẹ kế, đến chăm lo cho bốn đứa nhỏ mà mày không lo hiếu kính gì hết.”
Nghe đến đây, tức đến cổ họng rồi, vợ trước mà mẹ chồng nói là vì hiếu thuận sao? Xạo ke!
Là vì con dâu cũ bệnh đến mức không làm gì được ấy chứ. Có mỗi việc đưa tiền cho nhà chồng, để cho con mình có cái ăn mà có khác gì bỏ đói đâu? Tôn Cẩn ở làng bên còn nghe tiếng hành hạ con cái của cái nhà này.
Mặc kệ, sau một tràng ca dao, ké câu hát, Tôn Cẩn ngộ ra chân lý: Nói nhiều với bà ta cũng vậy, chẳng vô tai, ý chỉ có mỗi một chữ thôi: Tiền.
Cãi lộn cũng bằng thừa. Cô dứt khoát nói thẳng một câu: "Không cho!"
Mẹ chồng nghe mà điên hết cả người, cái mặt hiền từ lúc nãy biến đi đâu mất. Tay chân vung lên, định cho con dâu một trận.
“Con ranh này, mới về nhà được hơn một tháng mà lộ hết đuôi rồi hả?! Bảo sao lúc đầu tao nhìn mày đã thấy sai sai, không cho mày bước chân vào nhà này mới phải!”
Giật mình thon thót, Tôn Cẩn tức tốc né sang một bên, cho mụ già khó ưa đói mồm kia hụt hẫng.
Suốt ngày chân lấm tay bùn, bà ta khỏe như trâu ấy chứ. Mà đã lỡ để bà ta tóm được thì xác định là cánh tay bầm tím, kiểu gì cũng gào khóc như mưa như gió cho mà xem.
Dạo này Tôn Cẩn ăn ngon ngủ kỹ, tẩm bổ đủ kiểu nên người ngợm cũng rắn rỏi hơn xưa, nhanh nhẹn ra phết. Bà ta không ngờ cô lại né được, té cái oạch xuống đất. Bà ta ngồi bệt một chỗ, mặt ngơ ngơ ngẩn ngẩn, sau đó thì phun châu nhả ngọc.
Bà ta mắng chửi tục tĩu vô cùng, nào là rủa Tôn Cẩn sau này sinh con trai không có lỗ *beep*, rồi thì không thể sinh con trai được,…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.