[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 34:
Không Ăn Đậu Bắp
23/10/2024
Lúc không có thịt kho tàu thì thèm rõ dã man, nhưng cứ ăn suốt ngày ngày nào cũng thịt kho tàu thế này, cũng hơi ngán rồi đó.
【Hầy thịt kho tàu ăn nhiều cũng muốn đổi vị, giá mà có gà hầm nấm với thịt heo hầm miến thì ngon biết mấy.】
Lời bộc bạch trong lòng cô bỗng dưng lọt vào tai ba đứa nhỏ, hệ thống lập tức "ting ting ting" lên phản ứng.
Nghe thấy Tôn Cẩn nói đến hai món đó, bọn nhóc nuốt nước miếng ừng ực.
Nói về khoản ăn uống thì vẫn phải là cái bà mẹ kế lười chảy thây này mới đúng bài.
…
Sáng sớm hôm sau, Tôn Cẩn đã dắt theo mấy đứa nhỏ đến văn phòng thôn. Đúng như dự đoán là trưởng thôn đã đứng đợi ở đó rồi.
Ông ta thấy Tôn Cẩn dẫn theo lũ trẻ con đến thì ngẩn người ra một lúc, nhưng vẫn đưa hai tờ giấy xác nhận đã ký cho cô. Nhân tiện Tôn Cẩn xin phép trưởng thôn, nói là mình phải dắt bọn nhỏ đi làm thủ tục với đi dạo chợ huyện luôn.
Trưởng thôn cảm thán một hồi, cô Tôn này tuy là mẹ kế nhưng cũng rất ra gì và này nọ cho lũ trẻ. Cơ mà mới gắm gả vào có một hai tháng, sau này mà với anh Trình mà có con cái của riêng mình rồi, thì thái độ với mấy đứa nhỏ này ra sao, cái đó thì khó mà nói trước được.
Tôn Cẩn nào có biết trong đầu trưởng thôn đang nghĩ cái gì, xách lũ nhỏ đi thẳng.
Bé út còn nhỏ quá, không thể để ở nhà một mình được, mà bỏ Thế Thu ở nhà trông em thì Tôn Cẩn cũng không nỡ. Thế Thu thì là con gái, sau một thời gian được ăn uống đầy đủ, thì cái bộ tóc khô xơ vàng hoe ngày xưa cũng đã mọc ra được kha khá, nhìn cũng đỡ chọc vào mắt thiên hạ rồi.
Mọi người đều ra ngoài rồi, chẳng có lý do gì lại để mỗi bé út ở nhà ru rú một mình cả. Thế là cả gia đình năm người, hành động tập thể.
Tôn Cẩn dù sao cũng là người lớn, không thể nào đi bộ xa như vậy còn bắt con nít bê đồ được. Tôn Cẩn đành cõng bé út, sau lưng đeo thêm cái gùi nữa, bỏ bé út vào trong đó.
Cõng bé út xong, một tay cô lại nắm tay con gái. Thế Xuân với Thế Hạ thì đi trước.
Thế Xuân là đã đi học lớp 1 rồi nên biết đường, nó vừa đi vừa nhảy tưng tưng với Thế Hạ.
Bình thường nhìn Thế Xuân có vẻ điềm đạm vậy thôi, nhưng thực chất cũng chỉ là một đứa bé chín tuổi đầu. Nó thích đi học, nhưng mà bị ông bác dìm hàng quá đáng quá, làm nó tưởng đâu bản thân không có khiếu học hành thật.
Khi được Thế Hạ báo là bà mẹ kế muốn cho đi học, Thế Xuân đã rất bất ngờ và ngờ vực. Vì ông bác nói là nó học cũng chỉ phí tiền, với cả nó học cũng không bằng anh họ con nhà bác thật.
Sao một người làm mẹ kế như Tôn Cẩn lại muốn cho nó đi học?
【Hầy thịt kho tàu ăn nhiều cũng muốn đổi vị, giá mà có gà hầm nấm với thịt heo hầm miến thì ngon biết mấy.】
Lời bộc bạch trong lòng cô bỗng dưng lọt vào tai ba đứa nhỏ, hệ thống lập tức "ting ting ting" lên phản ứng.
Nghe thấy Tôn Cẩn nói đến hai món đó, bọn nhóc nuốt nước miếng ừng ực.
Nói về khoản ăn uống thì vẫn phải là cái bà mẹ kế lười chảy thây này mới đúng bài.
…
Sáng sớm hôm sau, Tôn Cẩn đã dắt theo mấy đứa nhỏ đến văn phòng thôn. Đúng như dự đoán là trưởng thôn đã đứng đợi ở đó rồi.
Ông ta thấy Tôn Cẩn dẫn theo lũ trẻ con đến thì ngẩn người ra một lúc, nhưng vẫn đưa hai tờ giấy xác nhận đã ký cho cô. Nhân tiện Tôn Cẩn xin phép trưởng thôn, nói là mình phải dắt bọn nhỏ đi làm thủ tục với đi dạo chợ huyện luôn.
Trưởng thôn cảm thán một hồi, cô Tôn này tuy là mẹ kế nhưng cũng rất ra gì và này nọ cho lũ trẻ. Cơ mà mới gắm gả vào có một hai tháng, sau này mà với anh Trình mà có con cái của riêng mình rồi, thì thái độ với mấy đứa nhỏ này ra sao, cái đó thì khó mà nói trước được.
Tôn Cẩn nào có biết trong đầu trưởng thôn đang nghĩ cái gì, xách lũ nhỏ đi thẳng.
Bé út còn nhỏ quá, không thể để ở nhà một mình được, mà bỏ Thế Thu ở nhà trông em thì Tôn Cẩn cũng không nỡ. Thế Thu thì là con gái, sau một thời gian được ăn uống đầy đủ, thì cái bộ tóc khô xơ vàng hoe ngày xưa cũng đã mọc ra được kha khá, nhìn cũng đỡ chọc vào mắt thiên hạ rồi.
Mọi người đều ra ngoài rồi, chẳng có lý do gì lại để mỗi bé út ở nhà ru rú một mình cả. Thế là cả gia đình năm người, hành động tập thể.
Tôn Cẩn dù sao cũng là người lớn, không thể nào đi bộ xa như vậy còn bắt con nít bê đồ được. Tôn Cẩn đành cõng bé út, sau lưng đeo thêm cái gùi nữa, bỏ bé út vào trong đó.
Cõng bé út xong, một tay cô lại nắm tay con gái. Thế Xuân với Thế Hạ thì đi trước.
Thế Xuân là đã đi học lớp 1 rồi nên biết đường, nó vừa đi vừa nhảy tưng tưng với Thế Hạ.
Bình thường nhìn Thế Xuân có vẻ điềm đạm vậy thôi, nhưng thực chất cũng chỉ là một đứa bé chín tuổi đầu. Nó thích đi học, nhưng mà bị ông bác dìm hàng quá đáng quá, làm nó tưởng đâu bản thân không có khiếu học hành thật.
Khi được Thế Hạ báo là bà mẹ kế muốn cho đi học, Thế Xuân đã rất bất ngờ và ngờ vực. Vì ông bác nói là nó học cũng chỉ phí tiền, với cả nó học cũng không bằng anh họ con nhà bác thật.
Sao một người làm mẹ kế như Tôn Cẩn lại muốn cho nó đi học?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.