[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 38:
Không Ăn Đậu Bắp
23/10/2024
Cô bán hàng nhờ cô bên cạnh ra chào hỏi với Tôn Cẩn trước, còn mình thì chạy biến vào văn phòng của trưởng phòng.
Một lúc sau mới thấy lò mặt ra, trên mặt còn cười toe toét: "Sếp em duyệt cho chị rồi đấy, giảm giá được tí xíu. Mua một cái bốn hào, hai cái tám hào cho máu luôn."
Trong lòng Tôn Cẩn biết giá chót chắc cũng chỉ được đến thế là cùng, bình thường mặc cả muốn gãy lưỡi cũng chưa chắc ăn thua.
Thế là cô không dài dòng nữa, trả tiền cái rụp rồi xách hai chiếc cặp định chuồn lẹ. Thực ra mấy thứ này cũng được việc lắm, khỏi cần đến cả tem phiếu vải vóc gì sất.
Nhưng chưa kịp xuống lầu, Tôn Cẩn đã bị quầy bán hoa lụa bên cạnh hút hồn.
Bản thân cô không khoái mấy thứ diêm dúa này cho lắm. Kiếp trước, đồ cài tóc xinh xắn cô dùng nhiều như quân Nguyên, hoa lụa bờm tóc thời nay, với cô đúng là sến sẩm hết chỗ nói.
Cơ mà Tôn Cẩn hiện tại thì nghèo rớt mùng tơi, có mỗi hai sợi dây chun buộc tóc. Điều quan trọng hơn cả là chắc chắn Thế Thu sẽ thích mê mấy bông hoa lụa này.
Bây giờ cô đã mua cặp sách bút thước cho hai ông tướng kia rồi, không thể bỏ bê con gái được. Khi nãy trước lúc đi còn hứa hẹn sẽ mua quà cho con bé mà lị.
Nhưng thay vì tự mình chọn, Tôn Cẩn nghĩ để nhóc tự tay lựa đồ chắc là sướng hơn. Thế là cô vội vàng phi xuống lầu.
Mấy đứa nhỏ thấy mẹ kế xuống thì đồng loạt rướn cổ lên như hươu cao cổ, vừa thấy mặt là ba đứa lại rụt cổ như rùa rụt đầu.
Thế Hạ vốn tính tình thẳng như ruột ngựa, buột miệng hỏi luôn: "Sao dì đi lâu thế?"
Vừa dứt lời, nó đã nhìn thấy hai chiếc cặp sách trên tay cô, thế là mắt nó sáng rực lên. Tôn Cẩn nhét luôn chiếc cặp vào tay Thế Xuân: "Mua cho hai đứa đấy, tự mà nhét đồ vào."
Dứt lời, cô ngoái đầu nhìn thấy con gái đứng bên cạnh, lập tức dắt tay nó. Không quên dặn dò hai đứa con lớn: "Hai đứa ở đây chơi một lát, mẹ dẫn Thế Thu lên trên mua bờm tóc, tí nữa xuống ngay."
Thế Xuân ôm cặp sách, còn Thế Hạ thì rướn cổ, thò đầu ra xem xét thứ gì trong tay anh mình, đâu còn nhớ Tôn Cẩn nói gì nữa, chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Đến khi lật tung cặp sách lên xem nghía đã đời mới giật mình, Tôn Cẩn và con bé Út đã không cánh mà bay.
Thế là hai đứa đành phải hỏi Thế Thun hàng gần đó: "Chị ơi, chị thấy dì với bé gái đâu rồi không?"
“Cô ấy dẫn con bé lên tầng mua bờm tóc rồi.”
Nghe thấy hai đứa nhỏ hỏi, Thế Thun hàng cười tủm tỉm đáp: "Vừa nãy cô ấy có nói đấy, chắc hai đứa mải ngắm cặp sách nên không để ý thôi."
Hai đứa nhỏ chịu mở lời, Thế Thun hàng cũng muốn tám thêm vài câu cho vui cửa vui nhà, tiện thể hỏi dò: "Mấy đứa là gì của cô ấy vậy? Sao lại gọi bằng dì thế, mà cô ấy lại mua cho nhiều đồ vậy?"
Lần này thì cả Thế Xuân và Thế Hạ đều im như thóc. Thế Hạ gãi đầu gãi tai không biết trả lời sao, Thế Xuân thì thở dài một tiếng rồi đáp: "Đó là mẹ kế tụi con."
“À…" Thế Thun hàng không ngờ câu trả lời lại là vậy, buột miệng thốt lên: "Vậy là cô ấy đối xử với hai đứa cũng tốt đấy chứ!"
Lúc này đây trong lòng hai đứa trẻ cũng chẳng hiểu là tư vị gì, chỉ biết ngẩn người nhìn chằm chằm vào cặp sách và đống bút thước mới toanh.
Một lúc sau mới thấy lò mặt ra, trên mặt còn cười toe toét: "Sếp em duyệt cho chị rồi đấy, giảm giá được tí xíu. Mua một cái bốn hào, hai cái tám hào cho máu luôn."
Trong lòng Tôn Cẩn biết giá chót chắc cũng chỉ được đến thế là cùng, bình thường mặc cả muốn gãy lưỡi cũng chưa chắc ăn thua.
Thế là cô không dài dòng nữa, trả tiền cái rụp rồi xách hai chiếc cặp định chuồn lẹ. Thực ra mấy thứ này cũng được việc lắm, khỏi cần đến cả tem phiếu vải vóc gì sất.
Nhưng chưa kịp xuống lầu, Tôn Cẩn đã bị quầy bán hoa lụa bên cạnh hút hồn.
Bản thân cô không khoái mấy thứ diêm dúa này cho lắm. Kiếp trước, đồ cài tóc xinh xắn cô dùng nhiều như quân Nguyên, hoa lụa bờm tóc thời nay, với cô đúng là sến sẩm hết chỗ nói.
Cơ mà Tôn Cẩn hiện tại thì nghèo rớt mùng tơi, có mỗi hai sợi dây chun buộc tóc. Điều quan trọng hơn cả là chắc chắn Thế Thu sẽ thích mê mấy bông hoa lụa này.
Bây giờ cô đã mua cặp sách bút thước cho hai ông tướng kia rồi, không thể bỏ bê con gái được. Khi nãy trước lúc đi còn hứa hẹn sẽ mua quà cho con bé mà lị.
Nhưng thay vì tự mình chọn, Tôn Cẩn nghĩ để nhóc tự tay lựa đồ chắc là sướng hơn. Thế là cô vội vàng phi xuống lầu.
Mấy đứa nhỏ thấy mẹ kế xuống thì đồng loạt rướn cổ lên như hươu cao cổ, vừa thấy mặt là ba đứa lại rụt cổ như rùa rụt đầu.
Thế Hạ vốn tính tình thẳng như ruột ngựa, buột miệng hỏi luôn: "Sao dì đi lâu thế?"
Vừa dứt lời, nó đã nhìn thấy hai chiếc cặp sách trên tay cô, thế là mắt nó sáng rực lên. Tôn Cẩn nhét luôn chiếc cặp vào tay Thế Xuân: "Mua cho hai đứa đấy, tự mà nhét đồ vào."
Dứt lời, cô ngoái đầu nhìn thấy con gái đứng bên cạnh, lập tức dắt tay nó. Không quên dặn dò hai đứa con lớn: "Hai đứa ở đây chơi một lát, mẹ dẫn Thế Thu lên trên mua bờm tóc, tí nữa xuống ngay."
Thế Xuân ôm cặp sách, còn Thế Hạ thì rướn cổ, thò đầu ra xem xét thứ gì trong tay anh mình, đâu còn nhớ Tôn Cẩn nói gì nữa, chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Đến khi lật tung cặp sách lên xem nghía đã đời mới giật mình, Tôn Cẩn và con bé Út đã không cánh mà bay.
Thế là hai đứa đành phải hỏi Thế Thun hàng gần đó: "Chị ơi, chị thấy dì với bé gái đâu rồi không?"
“Cô ấy dẫn con bé lên tầng mua bờm tóc rồi.”
Nghe thấy hai đứa nhỏ hỏi, Thế Thun hàng cười tủm tỉm đáp: "Vừa nãy cô ấy có nói đấy, chắc hai đứa mải ngắm cặp sách nên không để ý thôi."
Hai đứa nhỏ chịu mở lời, Thế Thun hàng cũng muốn tám thêm vài câu cho vui cửa vui nhà, tiện thể hỏi dò: "Mấy đứa là gì của cô ấy vậy? Sao lại gọi bằng dì thế, mà cô ấy lại mua cho nhiều đồ vậy?"
Lần này thì cả Thế Xuân và Thế Hạ đều im như thóc. Thế Hạ gãi đầu gãi tai không biết trả lời sao, Thế Xuân thì thở dài một tiếng rồi đáp: "Đó là mẹ kế tụi con."
“À…" Thế Thun hàng không ngờ câu trả lời lại là vậy, buột miệng thốt lên: "Vậy là cô ấy đối xử với hai đứa cũng tốt đấy chứ!"
Lúc này đây trong lòng hai đứa trẻ cũng chẳng hiểu là tư vị gì, chỉ biết ngẩn người nhìn chằm chằm vào cặp sách và đống bút thước mới toanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.