[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 42:
Không Ăn Đậu Bắp
23/10/2024
Nhất thời bà ta muốn ném việc trong tay xuống đi kiếm Tôn Cẩn tính sổ ngay lập tức. Nhưng mà bà lại nghĩ đến lần trước, khi đi tìm Tôn Cẩn thì suýt chút nữa bị coi là trốn việc nên bà ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà tiếp tục làm việc.
"Chờ làm xong việc tôi phải đến kiếm đứa con dâu phung phí tiền đó, hở một chút là cô ta đã tiêu xài hoang phí mồ hôi công sức của Văn Dật nhà chúng tôi. "
Bà mẹ chồng tức tối mắng, nhưng sau khi trút giận xong thì lại phải cúi đầu tiếp tục làm việc.
Tôn Cẩn đã xin phép nghỉ rồi, bà ta không thể nào bỏ mặc công điểm của mình, chạy đến nhà Tôn Cẩn mắng mỏ được.
Cả nhà về đến nhà, Tôn Cẩn cảm thấy ngay cả chiếc giường gỗ cứng ngắc của mình nhìn qua cũng trở nên mềm mại khác thường. Cô vừa đặt đầu xuống là đã ngủ quên lúc nào không hay.
Thế Thu bê cốc men của cô lại, rót cho cô một cốc nước đầy. Tôn Cẩn bật dậy, nói một tiếng "Cảm ơn." rồi cầm lấy cốc men, uống một hơi.
Tôn Cẩn còn chưa kịp nuốt nước xuống thì đã nhận ra có điều gì đó không đúng, cốc nước này ngon quá thể. Nước mát lạnh ngọt thanh, sau khi nuốt xuống giống như có một dòng suối mát lành chảy vào tứ Thế Thuch hài, khiến mọi mệt mỏi trong người cô tan biến hết.
Tôn Cẩn biết ngay, chắc chắn đây là do hệ thống của con gái cho ra. Không lẽ cô bé là không gian di động sao, tự mang lĩnh vực và linh tuyền?
Tôn Cẩn uống gần hết cốc nước, nhìn đứa nhỏ đang ngước khuôn mặt tràn đầy kỳ vọng, lúc này mới chép miệng nói: “Cảm ơn Thu Thu. Nước ngon lắm, dì đỡ mệt rồi”
Thế Thu cười tươi rồi, hàm răng chưa thay hiện lên thật là dễ thương. Kết hợp với bông hoa màu đỏ trên đầu, khiến người ta nhìn mà muốn âu yếm.
"Anh cả đang nấu cơm, dì nghỉ ngơi một lát nhé, đến giờ ăn con lại gọi "
"Ừm"
Thế Thu dứt lời còn kéo chăn lên đắp cho cô, tiện tay vỗ về: “Dì nhớ đắp chăn kẻo lạnh, hôm nay đi bộ cả ngày, bụng cũng phải đắp ấm nữa”
“Ừm, dì cảm ơn..."
Nhìn thấy Tôn Cẩn nằm ngoan ngoãn trên giường, Thế Thu mới chịu bò xuống, trước khi đi còn để lên bàn một quả táo, dặn dò nếu đói thì cứ ăn đi.
Tôn Cẩn cảm động lắm, hệ thống bên phía cô bé cứ kêu inh ỏi báo cáo độ hảo cảm của cô bé tăng vùn vụt.
Biết được độ hảo cảm của Tôn Cẩn đã tăng lên, gương mặt thường ngày lạnh nhạt của Thế Thu cũng nở đầy nụ cười. Không phải cô bé lấy lòng Tôn Cẩn để kiếm độ hảo cảm, chỉ đơn thuần là Tôn Cẩn đối xử tốt với mình, bản thân cô bé cũng muốn đối xử tốt lại.
Mọi người cứ luôn miệng nói mẹ kế không có người nào tốt cả, chỉ biết đánh con chồng, mắng con chồng, không cho ăn no. Sau này còn đem bán cho người què người câm, nói cô bé sau này sẽ khổ sở thế nào.
Nhưng mẹ kế lại đối xử với cô bé rất tốt, còn tốt hơn cả mẹ ruột nữa. Cô bé là con gái duy nhất trong nhà, cũng là đứa con gái lỗ vốn trong miệng bà nội.
Trước khi mẹ ruột bị bệnh, bà ấy cũng đâu có tốt với cô bé đâu. Lúc nào cũng nói sau này phải giúp đỡ anh trai thật nhiều, phải làm việc nhà cho nhiều vào.
"Chờ làm xong việc tôi phải đến kiếm đứa con dâu phung phí tiền đó, hở một chút là cô ta đã tiêu xài hoang phí mồ hôi công sức của Văn Dật nhà chúng tôi. "
Bà mẹ chồng tức tối mắng, nhưng sau khi trút giận xong thì lại phải cúi đầu tiếp tục làm việc.
Tôn Cẩn đã xin phép nghỉ rồi, bà ta không thể nào bỏ mặc công điểm của mình, chạy đến nhà Tôn Cẩn mắng mỏ được.
Cả nhà về đến nhà, Tôn Cẩn cảm thấy ngay cả chiếc giường gỗ cứng ngắc của mình nhìn qua cũng trở nên mềm mại khác thường. Cô vừa đặt đầu xuống là đã ngủ quên lúc nào không hay.
Thế Thu bê cốc men của cô lại, rót cho cô một cốc nước đầy. Tôn Cẩn bật dậy, nói một tiếng "Cảm ơn." rồi cầm lấy cốc men, uống một hơi.
Tôn Cẩn còn chưa kịp nuốt nước xuống thì đã nhận ra có điều gì đó không đúng, cốc nước này ngon quá thể. Nước mát lạnh ngọt thanh, sau khi nuốt xuống giống như có một dòng suối mát lành chảy vào tứ Thế Thuch hài, khiến mọi mệt mỏi trong người cô tan biến hết.
Tôn Cẩn biết ngay, chắc chắn đây là do hệ thống của con gái cho ra. Không lẽ cô bé là không gian di động sao, tự mang lĩnh vực và linh tuyền?
Tôn Cẩn uống gần hết cốc nước, nhìn đứa nhỏ đang ngước khuôn mặt tràn đầy kỳ vọng, lúc này mới chép miệng nói: “Cảm ơn Thu Thu. Nước ngon lắm, dì đỡ mệt rồi”
Thế Thu cười tươi rồi, hàm răng chưa thay hiện lên thật là dễ thương. Kết hợp với bông hoa màu đỏ trên đầu, khiến người ta nhìn mà muốn âu yếm.
"Anh cả đang nấu cơm, dì nghỉ ngơi một lát nhé, đến giờ ăn con lại gọi "
"Ừm"
Thế Thu dứt lời còn kéo chăn lên đắp cho cô, tiện tay vỗ về: “Dì nhớ đắp chăn kẻo lạnh, hôm nay đi bộ cả ngày, bụng cũng phải đắp ấm nữa”
“Ừm, dì cảm ơn..."
Nhìn thấy Tôn Cẩn nằm ngoan ngoãn trên giường, Thế Thu mới chịu bò xuống, trước khi đi còn để lên bàn một quả táo, dặn dò nếu đói thì cứ ăn đi.
Tôn Cẩn cảm động lắm, hệ thống bên phía cô bé cứ kêu inh ỏi báo cáo độ hảo cảm của cô bé tăng vùn vụt.
Biết được độ hảo cảm của Tôn Cẩn đã tăng lên, gương mặt thường ngày lạnh nhạt của Thế Thu cũng nở đầy nụ cười. Không phải cô bé lấy lòng Tôn Cẩn để kiếm độ hảo cảm, chỉ đơn thuần là Tôn Cẩn đối xử tốt với mình, bản thân cô bé cũng muốn đối xử tốt lại.
Mọi người cứ luôn miệng nói mẹ kế không có người nào tốt cả, chỉ biết đánh con chồng, mắng con chồng, không cho ăn no. Sau này còn đem bán cho người què người câm, nói cô bé sau này sẽ khổ sở thế nào.
Nhưng mẹ kế lại đối xử với cô bé rất tốt, còn tốt hơn cả mẹ ruột nữa. Cô bé là con gái duy nhất trong nhà, cũng là đứa con gái lỗ vốn trong miệng bà nội.
Trước khi mẹ ruột bị bệnh, bà ấy cũng đâu có tốt với cô bé đâu. Lúc nào cũng nói sau này phải giúp đỡ anh trai thật nhiều, phải làm việc nhà cho nhiều vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.