Thập Niên 60: Xuyên Thành Mẹ Kế Góa Phụ
Chương 16: Để Anh Cả Đi Cùng
Lâm Quả Đống
20/12/2022
"Mẹ nuôi con vốn cũng định cướp nó đi, nhưng con uy hiếp bà ta, nếu dám cướp đồng hồ này, con sẽ làm ầm lên, nên bà ta mới không dám lấy."
"Đáng lắm, loại đàn bà ác độc ấy đúng là làm mất mặt cha nuôi con."
Bạch Lộ cười:
"Đều qua rồi mẹ ạ. Con đã tìm được người giờ, hiện giờ con cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng cha nuôi con còn chưa biết chuyện này, con định qua một thời gian nữa sẽ quay về nhà cha nuôi, đến tảo mộ ông ấy, sau đó nói cho ông ấy biết chuyện ở đây, bảo ông ấy trên trời có linh thiêng thì không cần lo lắng. Mẹ thấy được chứ?
Thực ra cô muốn đi tìm người thân kiếp trước, bây giờ ở lại đây trước, là vì còn chưa có hộ khẩu, chưa có giấy giới thiệu, nửa bước khó đi, ngay cả xe lửa cũng không lên được.
Phương Á Phân đáp:
"Làm thế là phải, nhưng con đi một mình mẹ sẽ lo lắng, hay là mẹ đi cùng con, hoặc là kêu mấy đứa anh trai con đi cùng."
Bạch Lộ vội ngăn lại:
"Không cần đâu, gọi anh trai theo con sợ làm lớn việc của các anh ấy, hơn nữa tiền xe đắt lắm, chẳng thà để tiền này lại cho cha mẹ mua đồ bồi bổ thân thể."
"Nhưng... nhưng mẹ lo lắng cho con."
Người làm nông một năm không tiết kiệm được mấy đồng, mười điểm công mới được 5 hào, quanh năm suốt tháng làm việc không ngừng nghỉ, một người đủ điểm công mới được mười mấy đồng.
"Tiền không quan trọng bằng con."
Bạch Lộ trấn an bà:
"Mẹ ơi, mẹ yên tâm, con đi một mình về đây để tìm người thân, con đã đi rất xa, không vấn đề gì đâu."
Phương Á Phân vẫn không yên tâm:
"Không được, chuyện này con phải nghe mẹ, anh cả hoặc anh hai con đi cùng mẹ mới yên tâm được."
Bạch Lộ suy nghĩ về hai người anh trai. Anh cả khá cởi mở, ngay thẳng, thật thà, anh hai thì khép kín, lầm lì.
"Vậy mẹ để anh cả đi cùng con đi."
Trông anh cả có vẻ dễ qua mắt hơn chút.
Phương Á Phân đồng ý:
"Được, nghe lời con."
Trên thị trấn không có chỗ nào để đi dạo, chỉ có thể đến hợp tác xã cung tiêu:
"Lộ Lộ, con muốn ăn gì thì nói với mẹ, để mẹ mua cho con.
Lúc ra ngoài, bà đã mang theo tiền và phiếu ở nhà đi.
Bạch Lộ đáp:
"Mẹ ơi, không cần đâu, đồ con mang tới có kẹo sữa và táo đó, ngon hơn đồ ở đây. Lúc trước định đi tìm người thân, con đã cố tình mang theo, mấu thứ này đều là hàng bán chạy, con chỉ sợ có chuyện gì có thể dùng mấy thứ này để hỏi thăm tin tức từ người khác."
"Đáng lắm, loại đàn bà ác độc ấy đúng là làm mất mặt cha nuôi con."
Bạch Lộ cười:
"Đều qua rồi mẹ ạ. Con đã tìm được người giờ, hiện giờ con cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng cha nuôi con còn chưa biết chuyện này, con định qua một thời gian nữa sẽ quay về nhà cha nuôi, đến tảo mộ ông ấy, sau đó nói cho ông ấy biết chuyện ở đây, bảo ông ấy trên trời có linh thiêng thì không cần lo lắng. Mẹ thấy được chứ?
Thực ra cô muốn đi tìm người thân kiếp trước, bây giờ ở lại đây trước, là vì còn chưa có hộ khẩu, chưa có giấy giới thiệu, nửa bước khó đi, ngay cả xe lửa cũng không lên được.
Phương Á Phân đáp:
"Làm thế là phải, nhưng con đi một mình mẹ sẽ lo lắng, hay là mẹ đi cùng con, hoặc là kêu mấy đứa anh trai con đi cùng."
Bạch Lộ vội ngăn lại:
"Không cần đâu, gọi anh trai theo con sợ làm lớn việc của các anh ấy, hơn nữa tiền xe đắt lắm, chẳng thà để tiền này lại cho cha mẹ mua đồ bồi bổ thân thể."
"Nhưng... nhưng mẹ lo lắng cho con."
Người làm nông một năm không tiết kiệm được mấy đồng, mười điểm công mới được 5 hào, quanh năm suốt tháng làm việc không ngừng nghỉ, một người đủ điểm công mới được mười mấy đồng.
"Tiền không quan trọng bằng con."
Bạch Lộ trấn an bà:
"Mẹ ơi, mẹ yên tâm, con đi một mình về đây để tìm người thân, con đã đi rất xa, không vấn đề gì đâu."
Phương Á Phân vẫn không yên tâm:
"Không được, chuyện này con phải nghe mẹ, anh cả hoặc anh hai con đi cùng mẹ mới yên tâm được."
Bạch Lộ suy nghĩ về hai người anh trai. Anh cả khá cởi mở, ngay thẳng, thật thà, anh hai thì khép kín, lầm lì.
"Vậy mẹ để anh cả đi cùng con đi."
Trông anh cả có vẻ dễ qua mắt hơn chút.
Phương Á Phân đồng ý:
"Được, nghe lời con."
Trên thị trấn không có chỗ nào để đi dạo, chỉ có thể đến hợp tác xã cung tiêu:
"Lộ Lộ, con muốn ăn gì thì nói với mẹ, để mẹ mua cho con.
Lúc ra ngoài, bà đã mang theo tiền và phiếu ở nhà đi.
Bạch Lộ đáp:
"Mẹ ơi, không cần đâu, đồ con mang tới có kẹo sữa và táo đó, ngon hơn đồ ở đây. Lúc trước định đi tìm người thân, con đã cố tình mang theo, mấu thứ này đều là hàng bán chạy, con chỉ sợ có chuyện gì có thể dùng mấy thứ này để hỏi thăm tin tức từ người khác."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.