Thập Niên 60: Xuyên Thành Mẹ Kế Góa Phụ
Chương 14: Lần Đầu Nếm Vị Kẹo
Lâm Quả Đống
19/12/2022
Bà không tin đứa trẻ đã chết, hiện giờ Bạch Lộ quay về, ngay cả hộ khẩu cũng không cần phải báo, chỉ sửa lại mỗi tên, đỡ được rất nhiều phiền phức.
Buổi chiều, Phương Á Phân không đi làm, dẫn theo Bạch Lộ đi lên đồn công an trên thị trấn để sửa tên, mà người nhà họ Vương hệt như được tiêm thuốc kích thích, buổi chiều làm việc vô cùng sung sức.
Chẳng mấy chốc mọi người đã biết được nguyên do, thì ra con gái nhà họ vương đã quay về.
Đương nhiên, nói đến chuyện con gái nhà họ Vương, Khâu Mai lại bóng gió nhắc đến Vương Thúy Hoa trước mặt đám đàn bà lắm lời ở trong thôn, chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Từ đại đội sản xuất Trường Khanh đi đến đồn công an phải mất hơn một tiếng đồng hồ đi bộ, lúc này thị trấn chẳng khác nào làng xã ở thời kỳ bây giờ, hợp tác xã cung tiêu, công xã các loại đều nằm trên thị trấn, một thị trấn quản lý mấy thôn.
"Bạch Lộ, có mệt không? Có cần nghỉ ngơi chút không?" Phương Á Phân quan tâm hỏi han.
Bạch Lộ đã đổi giày khác, là một đôi giày vải bố màu trắng, bước đi cũng không khó khăn.
Tuy rằng hai tháng gần đây cô không tập thể dục, nhưng hai tháng trước, do cô là người có thể chất dễ béo, cho nên ba ngày mỗi tuần đều phải đi tập thể hình để giữ dáng.
Lúc không đến phòng tập thể hình, cô cũng sẽ đi bộ gần một tiếng đồng hồ trong khu nhà ở, cho nên thể chất cơ thể của Bạch Lộ rất tốt, bây giờ mới đi một tiếng đồng hồ làm sao đã mệt?
Bạch Lộ đáp:
"Mẹ ơi, con không mệt, mẹ có mệt không? Nếu mệt thì chúng ta nghỉ ngơi một chút."
Phương Á Phân thấy sắc mặt con gái đỏ ửng, không giống những gì cô nói thì mỉm cười:
"Chúng ta quanh năm làm việc đồng áng, đoạn đường này có tính là gì?"
Bạch Lộ lấy ra một chiếc kẹo sữa từ trong túi:
"Mẹ ơi, mẹ ăn kẹo đi."
Phương Á Phân xua tay:
"Mẹ không thích ăn kẹo, răng mẹ không tốt, ăn kẹo sẽ bị sâu răng, con ăn đi."
Bạch Lộ mỉm cười:
"Mẹ quanh năm làm việc, đi bộ không sợ mệt, nhưng trước kia con quanh năm ăn kẹo, cho nên cũng không hứng thú với kẹo nữa."
Nói xong cô bóc vỏ kẹo: "Mẹ ơi, há miệng con rút cho mẹ."
Đôi mắt Phương Á Phân đỏ lên, nhưng đáy mắt mang theo ý cười: "Con bé này..."
Đây là kẹo sữa nhập khẩu, mùi sữa thơm ngào ngạt cùng vị ngọt ngào man mát, làm trái tim Phương Á Phân cũng cảm thấy ngọt theo.
Đây là lần đầu tiên bà được ăn kẹo sữa trong cuộc đời, lần đầu tiên biết đến vị của bột kẹo.
Buổi chiều, Phương Á Phân không đi làm, dẫn theo Bạch Lộ đi lên đồn công an trên thị trấn để sửa tên, mà người nhà họ Vương hệt như được tiêm thuốc kích thích, buổi chiều làm việc vô cùng sung sức.
Chẳng mấy chốc mọi người đã biết được nguyên do, thì ra con gái nhà họ vương đã quay về.
Đương nhiên, nói đến chuyện con gái nhà họ Vương, Khâu Mai lại bóng gió nhắc đến Vương Thúy Hoa trước mặt đám đàn bà lắm lời ở trong thôn, chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Từ đại đội sản xuất Trường Khanh đi đến đồn công an phải mất hơn một tiếng đồng hồ đi bộ, lúc này thị trấn chẳng khác nào làng xã ở thời kỳ bây giờ, hợp tác xã cung tiêu, công xã các loại đều nằm trên thị trấn, một thị trấn quản lý mấy thôn.
"Bạch Lộ, có mệt không? Có cần nghỉ ngơi chút không?" Phương Á Phân quan tâm hỏi han.
Bạch Lộ đã đổi giày khác, là một đôi giày vải bố màu trắng, bước đi cũng không khó khăn.
Tuy rằng hai tháng gần đây cô không tập thể dục, nhưng hai tháng trước, do cô là người có thể chất dễ béo, cho nên ba ngày mỗi tuần đều phải đi tập thể hình để giữ dáng.
Lúc không đến phòng tập thể hình, cô cũng sẽ đi bộ gần một tiếng đồng hồ trong khu nhà ở, cho nên thể chất cơ thể của Bạch Lộ rất tốt, bây giờ mới đi một tiếng đồng hồ làm sao đã mệt?
Bạch Lộ đáp:
"Mẹ ơi, con không mệt, mẹ có mệt không? Nếu mệt thì chúng ta nghỉ ngơi một chút."
Phương Á Phân thấy sắc mặt con gái đỏ ửng, không giống những gì cô nói thì mỉm cười:
"Chúng ta quanh năm làm việc đồng áng, đoạn đường này có tính là gì?"
Bạch Lộ lấy ra một chiếc kẹo sữa từ trong túi:
"Mẹ ơi, mẹ ăn kẹo đi."
Phương Á Phân xua tay:
"Mẹ không thích ăn kẹo, răng mẹ không tốt, ăn kẹo sẽ bị sâu răng, con ăn đi."
Bạch Lộ mỉm cười:
"Mẹ quanh năm làm việc, đi bộ không sợ mệt, nhưng trước kia con quanh năm ăn kẹo, cho nên cũng không hứng thú với kẹo nữa."
Nói xong cô bóc vỏ kẹo: "Mẹ ơi, há miệng con rút cho mẹ."
Đôi mắt Phương Á Phân đỏ lên, nhưng đáy mắt mang theo ý cười: "Con bé này..."
Đây là kẹo sữa nhập khẩu, mùi sữa thơm ngào ngạt cùng vị ngọt ngào man mát, làm trái tim Phương Á Phân cũng cảm thấy ngọt theo.
Đây là lần đầu tiên bà được ăn kẹo sữa trong cuộc đời, lần đầu tiên biết đến vị của bột kẹo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.