Thập Niên 60: Xuyên Thành Mẹ Kế Góa Phụ
Chương 33: Tên Nghe Quen Tai
Lâm Quả Đống
22/12/2022
Nhưng một tháng trở lại đây, Cố Yên đã thay đổi, bắt đầu hăng hái làm việc, không than khổ không lười biếng, cư xử với người khác cũng tốt hơn.
Bất kì hoạt động nào của nhóm thanh niên trí thức trong nhà tập thể, cô ta đều tích cực tham gia, Tào Phi rất thích người biết sai thì sửa như Cố Yên.
Thực ra, Cố Yên qua lại thân thiếu với Tào Phi cũng vì tính cách của cô ấy.
Trong trí nhớ đời trước của cô ta, Tào Phi là người chính trực ngay thẳng, đời trước lúc cô ta rơi vào cảnh khó khăn, vì bị phát hiện mang thai, mọi người mới tố cáo cô ta là đồ đàn bà hư hỏng.
Nhưng chỉ mỗi Tào Phi không làm thế, khi ấy, Tào Phi còn nói đỡ cho cô ta, mời bác sĩ giúp cô ta.
Cho nên sau khi Cố Yên sống lại, việc đầu tiên cô ta muốn làm là trả ơn cho Tào Phi, thậm chí cô ta còn muốn ngầm nhắc nhở Tào Phi, đến mùa đông năm 1977, sẽ khôi phục lại kỳ thi đại học.
Tào Phi trả lời: "Cô ấy là người trong thôn, con của một hộ gia đình tên Vương Đại Kiều, năm xưa họ đem tặng con gái đi, bây giờ cha nuôi của cô con gái qua đời, nên cô con gái tìm về nhà cha mẹ đẻ."
Đây là chuyện mà Bạch Lộ nói ra bên ngoài, người nhà họ Vương đều kể là cha nuôi của Bạch Lộ đã qua đời, nên cô quay về đây.
Cố Yên cẩn thận nhớ lại, đời trước còn có chuyện này sao?
Hình như không có mà.
Nhưng cô ta cũng chả nghĩ nhiều, vì ở đời trước cô ta cũng không biết rõ chuyện trong thôn lắm:
"Thật ư? Bảo sao trông cô ấy không giống người trong thôn, chắc điều kiện nhà cha nuôi cô ấy tốt lắm đây."
Tào Phi kể: "Ừ, mình nghe nói là quân nhân, vì thế tên họ cô ấy không sửa lại, vẫn theo họ cha nuôi, cũng vì muốn báo đáp công ơn cha nuôi."
Cố Yên khen: "Rất có lương tâm."
Lúc hai người đang trò chuyện thì xe bò đến.
Mọi người xếp hàng lên xe bò, Bạch Lộ không đến sớm như những người khác, nên đứng tận phía sau, đến lúc cô lên xe bò, mọi người đã ngồi thành từng tốp năm tốp ba, cô cũng không biết nên ngồi đâu cho tốt.
Tào Phi gọi: "Bạch Lộ, ngồi ở đây này."
Bạch Lộ mỉm cười, đi qua ngồi, ba cô gái ngồi cùng nhau: "Cảm ơn cô, cô là thanh niên trí thức trong thôn à? Sao cô biết được tên tôi?"
Cô vừa nói, vừa nhìn Cố Yên cười: "Xin chào."
Cố Yên cùng gật đầu cười: "Xin chào, tôi tên Cố Yên."
Cố Yên?
Tim Bạch Lộ đập mạnh, cái tên này nghe quen quen.
Bất kì hoạt động nào của nhóm thanh niên trí thức trong nhà tập thể, cô ta đều tích cực tham gia, Tào Phi rất thích người biết sai thì sửa như Cố Yên.
Thực ra, Cố Yên qua lại thân thiếu với Tào Phi cũng vì tính cách của cô ấy.
Trong trí nhớ đời trước của cô ta, Tào Phi là người chính trực ngay thẳng, đời trước lúc cô ta rơi vào cảnh khó khăn, vì bị phát hiện mang thai, mọi người mới tố cáo cô ta là đồ đàn bà hư hỏng.
Nhưng chỉ mỗi Tào Phi không làm thế, khi ấy, Tào Phi còn nói đỡ cho cô ta, mời bác sĩ giúp cô ta.
Cho nên sau khi Cố Yên sống lại, việc đầu tiên cô ta muốn làm là trả ơn cho Tào Phi, thậm chí cô ta còn muốn ngầm nhắc nhở Tào Phi, đến mùa đông năm 1977, sẽ khôi phục lại kỳ thi đại học.
Tào Phi trả lời: "Cô ấy là người trong thôn, con của một hộ gia đình tên Vương Đại Kiều, năm xưa họ đem tặng con gái đi, bây giờ cha nuôi của cô con gái qua đời, nên cô con gái tìm về nhà cha mẹ đẻ."
Đây là chuyện mà Bạch Lộ nói ra bên ngoài, người nhà họ Vương đều kể là cha nuôi của Bạch Lộ đã qua đời, nên cô quay về đây.
Cố Yên cẩn thận nhớ lại, đời trước còn có chuyện này sao?
Hình như không có mà.
Nhưng cô ta cũng chả nghĩ nhiều, vì ở đời trước cô ta cũng không biết rõ chuyện trong thôn lắm:
"Thật ư? Bảo sao trông cô ấy không giống người trong thôn, chắc điều kiện nhà cha nuôi cô ấy tốt lắm đây."
Tào Phi kể: "Ừ, mình nghe nói là quân nhân, vì thế tên họ cô ấy không sửa lại, vẫn theo họ cha nuôi, cũng vì muốn báo đáp công ơn cha nuôi."
Cố Yên khen: "Rất có lương tâm."
Lúc hai người đang trò chuyện thì xe bò đến.
Mọi người xếp hàng lên xe bò, Bạch Lộ không đến sớm như những người khác, nên đứng tận phía sau, đến lúc cô lên xe bò, mọi người đã ngồi thành từng tốp năm tốp ba, cô cũng không biết nên ngồi đâu cho tốt.
Tào Phi gọi: "Bạch Lộ, ngồi ở đây này."
Bạch Lộ mỉm cười, đi qua ngồi, ba cô gái ngồi cùng nhau: "Cảm ơn cô, cô là thanh niên trí thức trong thôn à? Sao cô biết được tên tôi?"
Cô vừa nói, vừa nhìn Cố Yên cười: "Xin chào."
Cố Yên cùng gật đầu cười: "Xin chào, tôi tên Cố Yên."
Cố Yên?
Tim Bạch Lộ đập mạnh, cái tên này nghe quen quen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.