Thập Niên 60, Xuyên Thành Mợ Của Nhân Vật Nam Chính
Chương 6:
Vãng Lai Hi Hi
26/05/2023
Loại đàn ông kia sau khi kết hôn thì bạo lực gia đình, còn cùng con trai mình tranh đoạt nữ nhân, cô chính là đập đầu vào tường chết một trăm lần cũng sẽ không ở cùng loại nam nhân đó.
Mẹ Thẩm vẫn có chút không yên lòng, thời điểm kết hôn con gái đã nói không nhớ tới Lý Đại Ngưu. Giờ mới kết được mấy năm, liền lại khơi lên tâm tư với tên kia.
Thẩm Mĩ Hoa thấy mẹ Thẩm không tin, liền nói: "Đã đi dạo qua một vòng quỷ môn quan, con đã nghĩ thông rồi".
Bà thấy cô nói như vậy, tâm hạ xuống một chút, giữ chặt tay cô, vỗ vỗ, nói: "Ngủ đi". Nói xong đỡ cô nằm xuống đi ra ngoài.
Thẩm Mĩ Hoa thấy mẹ Thẩm ra ngoài, nằm ở trên giường nhìn xà nhà, tâm loạn thành một đoàn, bây giờ cô ở thời đại này, vậy còn nguyên chủ đâu? Đã đi đến thời đại của cô hay là đã chết?
Hiện tại cô không trở về được, cô nên làm gì bây giờ, chẳng lẽ về sau thật sự mượn thân xác nguyên chủ sống tiếp.
Cô nghĩ tất cả những điều này đều không có lời đáp, trong lòng càng khó chịu, hít sâu một hơi, vừa nhắm mắt lại, liền nghe ngoài cửa truyền đến thanh âm hết sức nhỏ.
-"Anh, có phải mẹ đã chết không" Nguyên Bảo lung lay tay Đại Lực, nhỏ giọng nói.
Mẹ đã nằm hai ngày không tỉnh, cậu từng nghe chú Ngưu nói , người đã chết cũng sẽ nằm bất động không tỉnh.
Đại Lực nhẹ nhàng đẩy khẽ cửa phòng ra, hai con mắt dán tại khe cửa nhìn người nằm ở trên giường, ngực của cô vẫn đang nhấp nhô, quay đầu nói với Nguyên Bảo đang đứng cạnh: "Không có, mợ đang ngủ".
Nguyên Bảo nghe được cô đang ngủ, không phải chết, cuống quít mở miệng nói: "Chúng ta đi mau".
Nếu mẹ tỉnh, nhìn thấy bọn họ vụиɠ ŧяộʍ nhìn cô, sẽ đánh bọn họ.
Đại Lực nhìn người đang nhắm mắt nằm trên giường, bảo Nguyên Bảo đừng sợ, rồi lôi kéo cậu bé về phòng.
Thẩm Mĩ Hoa ở trong phòng nghe hai đứa nhỏ nói chuyện, trong lòng có loại cảm giác khó nói nảy sinh.
Nguyên chủ trước kia đối xử với bọn nhỏ chưa nói tốt bao nhiêu, cũng không xấu, chung đυ.ng coi như hòa hợp, nhưng bắt đầu từ đầu năm nay, chông cô ta bận rộn không trở lại, nguyên chủ nảy sinh tâm tư với tình cũ, oán niệm chất chồng như núi, không vừa ý một cái là vừa đánh vừa mắng hai đứa nhỏ, khiến bọn chúng giờ đã sợ nguyên chủ tới cực điểm, trên cơ bản nhìn thấy nguyên chủ là sẽ tránh xa.
Nguyên chủ lưu lại cục diện rối rắm này, Thẩm Mĩ Hoa thở dài, đau đầu, cánh tay gác lên trán nhắm mắt lại không nghĩ nữa, có lẽ ngủ một giấc là cô có thể trở về, lúc cô dậy có thể đã nằm trên giường, nghĩ như thế, cô nhắm mắt cưỡng ép bản thân đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mĩ Hoa mở mắt ra nằm trên giường nhìn xà nhà quen thuộc, thật lâu không có động tĩnh, sau một hồi cười khổ một tiếng, cô không có trở về, vẫn còn ở nơi này.
"Mỹ Hoa đứng lên ăn cơm" mẹ Thẩm đẩy cửa ra kêu con gái dậy ăn cơm.
"Con không đói bụng, mọi người ăn đi" cô ăn không vô, trong đầu trống trơn, chỉ muốn nằm.
Mẹ Thẩm thấy con gái nằm trên giường, dáng vẻ tử khí trầm trầm, bà giật mình, vội nâng cô dậy đi ra ngoài.
"Con thật sự không muốn ăn" Thẩm Mĩ Hoa bị bà ra sức lôi kéo ra bên ngoài, muốn dừng lại, nhưng thân thể không có khí lực.
"Không muốn ăn cũng phải ăn một chút" mẹ Thẩm thái độ cường nghạnh kéo cô ra ngoài.
Cửa phòng vừa đẩy ra, ánh mặt trời chiếu vào, có chút chói mắt, Thẩm Mĩ Hoa híp mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nguyên Bảo và Đại Lực Cùng cùng hai đứa nhỏ khác ở trong sân chạy tới chạy lui, bốn người cười vô cùng vui vẻ.
Thẩm Đại Long nhìn thấy Thẩm Mĩ Hoa đứng ở cửa, dừng chân lại, thở hổn hển, mở miệng hô: "Cô".
Một tiếng cô này khiến những người khác đều nghe được, cùng hướng lại cửa nhìn.
Thẩm Mĩ Hoa thấy Nguyên Bảo và Đại Lực trong khoảnh khắc thấy cô, tươi cười trên mặt nháy mắt biến mất, cô không có đi xem hai người bọn họ, quay đầu nhìn những đứa bé khác trong viện.
Hai người bọn họ là con của đại ca nguyên chủ, con trai Thẩm Đại Long năm nay 8 tuổi, con gái Thẩm Hương Đào năm nay sáu tuổi.
"Cô, cô đã tỉnh" Tiểu Đào Tử bỏ lại các anh, cười chạy tới cạnh cô.
Thẩm Mĩ Hoa nhìn cô bé đang chạy tới, nguyên chủ rất thích con gái của anh cả, đối với cô bé rất tốt, mỗi lần đến đều mua cho cô bé không ít đồ ăn, Tiểu Đào thích nhất người cô này.
Thẩm Mĩ Hoa mỉm cười, gật đầu nhẹ với cô bé.
"Tránh xa một chút, đừng đến gần, cô con giờ không chịu nổi con bổ nhào vào" mẹ Thẩm thấy cháu gái sững sờ, vọt nhanh tới ngăn cản.
Tiểu Đào thấy bà nội không cho tới gần cô, chu miệng không vui đứng bên cạnh.
Thẩm Mĩ Hoa thấy cô bé không vui, đối với mẹ Thẩm nhàn nhạt mở miệng nói: "Con không sao".
Tiểu Đào thấy cô nói không việc gì, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tươi cười, chạy tới ôm chân cô.
Thẩm Mĩ Hoa bất thình lình bị ôm, thân thể cứng đờ, có chút không tự nhiên cúi đầu, vừa muốn cúi đầu, quét mắt thấy Nguyên Bảo cách đó không xa lôi kéo tay Đại Lực mắt nhìn quanh, hai người ánh mắt vô tình chạm, cậu nhanh chóng quay đầu không nhìn cô
Mẹ Thẩm vẫn có chút không yên lòng, thời điểm kết hôn con gái đã nói không nhớ tới Lý Đại Ngưu. Giờ mới kết được mấy năm, liền lại khơi lên tâm tư với tên kia.
Thẩm Mĩ Hoa thấy mẹ Thẩm không tin, liền nói: "Đã đi dạo qua một vòng quỷ môn quan, con đã nghĩ thông rồi".
Bà thấy cô nói như vậy, tâm hạ xuống một chút, giữ chặt tay cô, vỗ vỗ, nói: "Ngủ đi". Nói xong đỡ cô nằm xuống đi ra ngoài.
Thẩm Mĩ Hoa thấy mẹ Thẩm ra ngoài, nằm ở trên giường nhìn xà nhà, tâm loạn thành một đoàn, bây giờ cô ở thời đại này, vậy còn nguyên chủ đâu? Đã đi đến thời đại của cô hay là đã chết?
Hiện tại cô không trở về được, cô nên làm gì bây giờ, chẳng lẽ về sau thật sự mượn thân xác nguyên chủ sống tiếp.
Cô nghĩ tất cả những điều này đều không có lời đáp, trong lòng càng khó chịu, hít sâu một hơi, vừa nhắm mắt lại, liền nghe ngoài cửa truyền đến thanh âm hết sức nhỏ.
-"Anh, có phải mẹ đã chết không" Nguyên Bảo lung lay tay Đại Lực, nhỏ giọng nói.
Mẹ đã nằm hai ngày không tỉnh, cậu từng nghe chú Ngưu nói , người đã chết cũng sẽ nằm bất động không tỉnh.
Đại Lực nhẹ nhàng đẩy khẽ cửa phòng ra, hai con mắt dán tại khe cửa nhìn người nằm ở trên giường, ngực của cô vẫn đang nhấp nhô, quay đầu nói với Nguyên Bảo đang đứng cạnh: "Không có, mợ đang ngủ".
Nguyên Bảo nghe được cô đang ngủ, không phải chết, cuống quít mở miệng nói: "Chúng ta đi mau".
Nếu mẹ tỉnh, nhìn thấy bọn họ vụиɠ ŧяộʍ nhìn cô, sẽ đánh bọn họ.
Đại Lực nhìn người đang nhắm mắt nằm trên giường, bảo Nguyên Bảo đừng sợ, rồi lôi kéo cậu bé về phòng.
Thẩm Mĩ Hoa ở trong phòng nghe hai đứa nhỏ nói chuyện, trong lòng có loại cảm giác khó nói nảy sinh.
Nguyên chủ trước kia đối xử với bọn nhỏ chưa nói tốt bao nhiêu, cũng không xấu, chung đυ.ng coi như hòa hợp, nhưng bắt đầu từ đầu năm nay, chông cô ta bận rộn không trở lại, nguyên chủ nảy sinh tâm tư với tình cũ, oán niệm chất chồng như núi, không vừa ý một cái là vừa đánh vừa mắng hai đứa nhỏ, khiến bọn chúng giờ đã sợ nguyên chủ tới cực điểm, trên cơ bản nhìn thấy nguyên chủ là sẽ tránh xa.
Nguyên chủ lưu lại cục diện rối rắm này, Thẩm Mĩ Hoa thở dài, đau đầu, cánh tay gác lên trán nhắm mắt lại không nghĩ nữa, có lẽ ngủ một giấc là cô có thể trở về, lúc cô dậy có thể đã nằm trên giường, nghĩ như thế, cô nhắm mắt cưỡng ép bản thân đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mĩ Hoa mở mắt ra nằm trên giường nhìn xà nhà quen thuộc, thật lâu không có động tĩnh, sau một hồi cười khổ một tiếng, cô không có trở về, vẫn còn ở nơi này.
"Mỹ Hoa đứng lên ăn cơm" mẹ Thẩm đẩy cửa ra kêu con gái dậy ăn cơm.
"Con không đói bụng, mọi người ăn đi" cô ăn không vô, trong đầu trống trơn, chỉ muốn nằm.
Mẹ Thẩm thấy con gái nằm trên giường, dáng vẻ tử khí trầm trầm, bà giật mình, vội nâng cô dậy đi ra ngoài.
"Con thật sự không muốn ăn" Thẩm Mĩ Hoa bị bà ra sức lôi kéo ra bên ngoài, muốn dừng lại, nhưng thân thể không có khí lực.
"Không muốn ăn cũng phải ăn một chút" mẹ Thẩm thái độ cường nghạnh kéo cô ra ngoài.
Cửa phòng vừa đẩy ra, ánh mặt trời chiếu vào, có chút chói mắt, Thẩm Mĩ Hoa híp mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nguyên Bảo và Đại Lực Cùng cùng hai đứa nhỏ khác ở trong sân chạy tới chạy lui, bốn người cười vô cùng vui vẻ.
Thẩm Đại Long nhìn thấy Thẩm Mĩ Hoa đứng ở cửa, dừng chân lại, thở hổn hển, mở miệng hô: "Cô".
Một tiếng cô này khiến những người khác đều nghe được, cùng hướng lại cửa nhìn.
Thẩm Mĩ Hoa thấy Nguyên Bảo và Đại Lực trong khoảnh khắc thấy cô, tươi cười trên mặt nháy mắt biến mất, cô không có đi xem hai người bọn họ, quay đầu nhìn những đứa bé khác trong viện.
Hai người bọn họ là con của đại ca nguyên chủ, con trai Thẩm Đại Long năm nay 8 tuổi, con gái Thẩm Hương Đào năm nay sáu tuổi.
"Cô, cô đã tỉnh" Tiểu Đào Tử bỏ lại các anh, cười chạy tới cạnh cô.
Thẩm Mĩ Hoa nhìn cô bé đang chạy tới, nguyên chủ rất thích con gái của anh cả, đối với cô bé rất tốt, mỗi lần đến đều mua cho cô bé không ít đồ ăn, Tiểu Đào thích nhất người cô này.
Thẩm Mĩ Hoa mỉm cười, gật đầu nhẹ với cô bé.
"Tránh xa một chút, đừng đến gần, cô con giờ không chịu nổi con bổ nhào vào" mẹ Thẩm thấy cháu gái sững sờ, vọt nhanh tới ngăn cản.
Tiểu Đào thấy bà nội không cho tới gần cô, chu miệng không vui đứng bên cạnh.
Thẩm Mĩ Hoa thấy cô bé không vui, đối với mẹ Thẩm nhàn nhạt mở miệng nói: "Con không sao".
Tiểu Đào thấy cô nói không việc gì, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tươi cười, chạy tới ôm chân cô.
Thẩm Mĩ Hoa bất thình lình bị ôm, thân thể cứng đờ, có chút không tự nhiên cúi đầu, vừa muốn cúi đầu, quét mắt thấy Nguyên Bảo cách đó không xa lôi kéo tay Đại Lực mắt nhìn quanh, hai người ánh mắt vô tình chạm, cậu nhanh chóng quay đầu không nhìn cô
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.