Thập Niên 60: Xuyên Thành Nông Nữ Hái Thuốc Làm Giàu
Chương 46:
Tây Lương Miêu
30/12/2023
Thôn Thanh Khê không chỉ có chừng đó người, trong hai tháng tra xét, người ra vào thôn cũng không ít, trong thời gian ngắn thật đúng là không thể tìm ra ai là người viết thư tố cáo.
Nhưng mà, tuy rằng người ra vào thôn nhiều, nhưng người đi lên thị trấn thì cũng không tính là nhiều, thật ra nếu nghiêm túc điều tra thì cũng rất dễ dàng tìm ra, Lý Khải chính là một trong số những người đã đi lên thị trấn đó.
Muốn viết thư tố cáo ít nhất phải biết chữ, còn phải biết rõ thư tố cáo gửi đi đâu, Lý Khải không phải sẽ lại chọn ra sao.
Quả thật không chỉ có mỗi Lý Khải, ở thôn Thanh Khê ngoại trừ Lý Khải, còn có Cố Tùy, Vương Lộ, Phương Khiết đều từng đi lên thị trấn.Nhưng Lý Khải có ác ý với Quan Nguyệt nhất, còn công khai nói rất chướng mắt cái loại nha đầu hoang dã Quan Nguyệt này. Không phải là biết hái thuốc sao, bị đưa cái này lên liền run rẩy? Thật coi mình là cây hành.
Lúc ấy có rất nhiều người đã nghe được những lời này, Lý Khải bởi vì vạ miệng mà trở thành đối tượng tình nghi thứ nhất.
Lý Khải nghe được Lâm Hải Âm đang ám chỉ hắn, mở cửa sổ ra, lớn tiếng chửi một câu: "Tôi chướng mắt con nhỏ hái thuốc kia thật, nhưng dù có phải do tôi làm hay không thì tôi cũng không nhận.”
Cố Tùy trầm mặc trong chốc lát: "Cái chuyện hại người không lợi mình này, người bình thường cũng không làm được, không phải anh làm thì tốt.”.
"Cố Tùy, anh có ý gì?" Lý Khải tức giận.
Vương Lộ đứng ở giữa bọn họ hòa giải: "Mọi người cũng. đừng ầm ĩ nữa, thanh niên tri thức chúng ta cũng chỉ có vài người, cứ sơ hở là chia năm xẻ bảy, không sợ người ngoài chê cười sao?"
Lâm Hải Âm nhìn không quen: "Bây giờ cô liền tỏ ra cô là người tốt, vậy giờ ngược lại cô phải tra cho ra người tố cáo à, đừng để người nào đó làm liên lụy chúng tôi, khiến chúng tôi bị xa lánh."
Vương Lộ không đáp lại Lâm Hải m, ngược lại bất đắc dĩ nói với Cố Tùy: "Chúng tôi nghĩ cách đi nơi khác đi, người ở thôn Thanh Khê khá là bài trừ người ngoài, tất cả mọi người ở đây cũng không thoải mái. Hơn nữa, chúng ta đến nông thôn là để trợ giúp xây dựng phát triển, mà thôn Thanh Khê này chỉ để cho chúng ta làm việc nông nghiệp nên chúng ta cũng không có cách nào dùng tri thức thay đổi hiện trạng bây giờ, cái này đối với chúng ta cũng rất lãng phí, không phải sao?"
Nhưng mà, tuy rằng người ra vào thôn nhiều, nhưng người đi lên thị trấn thì cũng không tính là nhiều, thật ra nếu nghiêm túc điều tra thì cũng rất dễ dàng tìm ra, Lý Khải chính là một trong số những người đã đi lên thị trấn đó.
Muốn viết thư tố cáo ít nhất phải biết chữ, còn phải biết rõ thư tố cáo gửi đi đâu, Lý Khải không phải sẽ lại chọn ra sao.
Quả thật không chỉ có mỗi Lý Khải, ở thôn Thanh Khê ngoại trừ Lý Khải, còn có Cố Tùy, Vương Lộ, Phương Khiết đều từng đi lên thị trấn.Nhưng Lý Khải có ác ý với Quan Nguyệt nhất, còn công khai nói rất chướng mắt cái loại nha đầu hoang dã Quan Nguyệt này. Không phải là biết hái thuốc sao, bị đưa cái này lên liền run rẩy? Thật coi mình là cây hành.
Lúc ấy có rất nhiều người đã nghe được những lời này, Lý Khải bởi vì vạ miệng mà trở thành đối tượng tình nghi thứ nhất.
Lý Khải nghe được Lâm Hải Âm đang ám chỉ hắn, mở cửa sổ ra, lớn tiếng chửi một câu: "Tôi chướng mắt con nhỏ hái thuốc kia thật, nhưng dù có phải do tôi làm hay không thì tôi cũng không nhận.”
Cố Tùy trầm mặc trong chốc lát: "Cái chuyện hại người không lợi mình này, người bình thường cũng không làm được, không phải anh làm thì tốt.”.
"Cố Tùy, anh có ý gì?" Lý Khải tức giận.
Vương Lộ đứng ở giữa bọn họ hòa giải: "Mọi người cũng. đừng ầm ĩ nữa, thanh niên tri thức chúng ta cũng chỉ có vài người, cứ sơ hở là chia năm xẻ bảy, không sợ người ngoài chê cười sao?"
Lâm Hải Âm nhìn không quen: "Bây giờ cô liền tỏ ra cô là người tốt, vậy giờ ngược lại cô phải tra cho ra người tố cáo à, đừng để người nào đó làm liên lụy chúng tôi, khiến chúng tôi bị xa lánh."
Vương Lộ không đáp lại Lâm Hải m, ngược lại bất đắc dĩ nói với Cố Tùy: "Chúng tôi nghĩ cách đi nơi khác đi, người ở thôn Thanh Khê khá là bài trừ người ngoài, tất cả mọi người ở đây cũng không thoải mái. Hơn nữa, chúng ta đến nông thôn là để trợ giúp xây dựng phát triển, mà thôn Thanh Khê này chỉ để cho chúng ta làm việc nông nghiệp nên chúng ta cũng không có cách nào dùng tri thức thay đổi hiện trạng bây giờ, cái này đối với chúng ta cũng rất lãng phí, không phải sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.