Chương 59
Đường Đường Hải Đường
14/12/2023
Hình thức biểu diễn tiết mục hội diễn văn nghệ liên tiếp thảo luận mấy
ngày cũng không có kết quả gì, hình thức biểu diễn tiết mục thập niên 70 cũng chỉ có vài loại kể truyện, đối thoại, hát trình diễn….vv, đương
nhiên những hình thức đơn giản này tự nhiên không lọt vào mắt Lưu Du Du
làm tổng chỉ huy tiết mục.
Vị đại tiểu thư này cuối cùng quyết định biểu diễn một vở kịch nhỏ tự biên tự diễn, Lưu Du Du giỏi ca múa, nhưng lại không giỏi bố trí nội dung tiết mục, đã định tiết mục nhưng lại chậm chạp không nghĩ ra được kịch bản, gấp đến mức cô gần như phát điên, mỗi ngày đều đấm giường thở dài.
Ôn Hân thấy cô đau khổ như vậy, nghĩ đến đội thợ điện trong đội sắp nghỉ phép, cô nhớ tới Triệu Thắng Quân có thể lấy được vé xem kịch mẫu, vì thế đề nghị hỏi Lưu Du Du có nguyện ý cùng đi xem kịch mẫu tìm linh cảm hay không, Lưu Du Du vừa nghe mắt sáng lên, gọi thẳng Ôn Hân là đồng chí tốt, chị gái tốt.
Kỳ thật cũng không phải Ôn Hân hào phóng như vậy nguyện ý chia sẻ lần đầu tiên hẹn hò của mình cùng Triệu Thắng Quân, chủ yếu là bởi vì gần đây anh có vẻ mất bình tĩnh, thấy cô tựa như thấy hồng thủy mãnh thú! Nhìn ngoài miệng anh nổi mụn, Ôn Hân muốn đi đến xem sao, thế mà anh lại sợ tới mức mặt trắng bệch. Bình thường cho dù hai người đi cùng một chỗ, vậy cũng phải cách xa hai mét, muốn nắm tay anh một chút? nghĩ cũng đừng nghĩ, có thể lấy mạng anh ngay tức khắc! Nhưng rõ ràng ngày đó ở trên ruộng, anh nhiệt tình như vậy, vì thế Ôn Hân cũng khổ não vô cùng.
Khi ba cục mụn trên miệng Triệu Thắng Quân biến mất, đội thợ điện cũng được nghỉ phép, Triệu Thắng Quân gần đây đang phải chịu đựng ham muốn của bản thân, để dập tắt cơn thèm muốn của bản thân mình, anh không dám làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn. Mỗi ngày, anh đều cố gắng để bản thân suy nghĩ trong sáng, thanh tâm quả dục, ngăn chặn ham muốn của bản thân và anh thậm chí còn không dám nhìn vào mắt của đối tượng nhỏ nhà mình, điều này luôn khiến cho đối tượng nhỏ tức giận. May mắn thay, lần này anh nhận được một vài tấm vé xem kịch mẫu, điều này cũng làm cho đối tượng nhỏ lại mỉm cười.
Hôm nay Triệu Thắng Quân dậy sớm tắm rửa sạch sẽ, mới mặc vào áo sơ mi màu trắng mà đối tượng nhỏ mua cho anh, sau đó tràn đầy tinh thần đến nhà Vương Đại Lực mượn xe.
Vương Đại Lực trừng to mắt nhìn Triệu Thắng Quân, "Anh Thắng Quân, anh mặc áo mới à?"
Thập niên 70 rất nhiều người còn chưa thoát khỏi quần áo vá lỗi, nhất là nông thôn như Dương Thạch Tử, bình thường mặc một bộ không vá lỗi coi như là rất tốt rồi, huống chi còn là mười đồng một bộ vải tổng hợp. Vương Đại Lực hưng phấn mà tiếp cận, sờ vào áo mới của Triệu Thắng Quân, "Đây chính là sợi vải tổng hợp đi, thật tốt! Trơn quá, nhất định rất dễ mặc."
Triệu Thắng Quân một bên kéo xe lừa, một bên đem bàn tay đen của Vương Đại Lực đẩy ra, "Cẩn thận một chút, đừng làm bẩn áo."
Vương Đại Lực cười ha ha, hai tay chống đỡ nhảy lên xe lừa, "Hi hi, cùng nhóm thanh niên trí thức mặc áo sợi tổng hợp, nhìn anh rất đẹp trai. Anh Thắng Quân, khi nào em tìm được đối tượng, anh có thể cho em mượn áo của anh, em mặc khẳng định cũng sẽ rất đẹp trai.”
Triệu Thắng Quân nhìn Vương Đại Lực tự giác ngồi lên xe lừa, mới nhớ tới ngày hôm qua chỉ lo cười ngây ngô, quên nói với Vương Đại Lực hôm nay không có vé của hắn, trước kia Triệu Thắng Quân đi xem kịch hoặc là xem phim, có thời gian đều sẽ mang theo các anh em trong thôn, một cái xe lừa kéo một ổ, xem xong lại kéo cả ổ về.
"Cũng không biết hôm nay có vở kịch mẫu gì, em vẫn là muốn xem lần trước trí thủ Uy Hổ Sơn, lần trước mới xem được một nửa, sau lại để cho bọn hắn quấy nhiễu không xem nưa,, lần này em phải xem cho hết."
Vở kịch mẫu là một hình thức kịch đặc trưng của thập niên 70, là tác phẩm mẫu cách mạng, là một tác phẩm biểu diễn sân khấu. Hoạt động biểu diễn văn nghệ thập niên 70 vẫn rất thường xuyên, huyện thành đều có đoàn văn công cố định tổ chức biểu diễn tuyên truyền lưu động xuống nông thôn. Vở kịch mẫu này chính là một trong những hình thức chủ yếu nhất. Lấy Dương Thạch Tử làm trung tâm, mười dặm tám thôn duy nhất có một sân khấu rách nát chính là Vương gia đồn, bởi vậy, mỗi lần trong thành phố hoặc là trong huyện tới biểu diễn kịch mẫu đều sẽ tổ chức ở nơi đó, các thanh niên trẻ tuổi mười dặm tám thôn đều đi nơi đó xem kịch. Loại kịch mẫu cơ bản lấy tám loại kịch mẫu làm chủ đạo, hơn nữa loại đoàn văn công gần Dương Thạch Tử này, cơ bản cũng chỉ diễn qua diễn lại mấy vở kịch, cho nên mọi người kỳ thật cơ bản đều xem qua.
Triệu Thắng Quân nhìn Vương Đại Lực nhiệt tình, uyển chuyển mở miệng, "Đại Lực à, tiểu đội biểu diễn văn nghệ của nhóm thanh niên trí thức gần đây đang nghĩ tiết mục, cho nên mới đi xem kịch, vở kịch này cậu cũng xem rồi. Hơn nữa lần này anh lấy được bốn vé, các nữ thanh niên trí thức đều phải đi, lần sau anh sẽ dẫn cậu đi.
Vương Đại Lực nhìn anh mình, " em không cần vé, em sẽ ở bên ngoài, tìm chỗ vắng là có thể chui vào, hi hi."
Triệu Thắng Quân bất đắc dĩ, "Bốn nữ thanh niên tí thức, cái xe lừa này ngồi đầy rồi, cậu là con trai, bình thường còn phải chú ý một chút, lần sau, lần sau có anh dẫn cậu đi."
Triệu Thắng Quân vội kéo Vương Đại Lực xuống xe, vội vàng đuổi xe lừa đi.
Vương Đại Lực nhìn bóng lưng anh Thắng Quân mặc áo sơ mi tổng hợp cùng xe lừa nhỏ, lại nhìn ra bóng của chiếc móng heo lớn, anh Thắng Quân tốt nhất khắp thiên hạ? anh Thắng Quân anh thay đổi rồi, trước kia anh đều là mang theo em đi xem kịch mẫu, hiện tại lại đem em từ trên xe lừa kéo xuống, Vương Đại Lực tương đối ủy khuất.
Triệu Thắng Quân vui tươi hớn hở lái xe lừa, nghĩ đến bộ dáng của đối tượng nhỏ nhà mình, anh đã quan sát qua, đối tượng nhỏ gần đây đều mặc quần áo bình thường, vẫn không mặc áo sơ mi sợi tổng hợp, đối tượng nhỏ khẳng định đang chờ mình, đối tượng nhỏ của anh lớn lên đẹp như vậy, mặc áo sơ mi tổng hợp kia không biết sẽ đẹp bao nhiêu, hôm nay hai người đều mặc áo sơ mi sợi tổng hợp, ngẫm lại đã có loại hạnh phúc từ đáy lòng tản mát ra.
Nhưng khi tới cửa ký túc xá thanh niên trí thức, anh có chút há hốc mồm, ba nữ thanh niên trí thức khác đều mặc áo sơ mi sợi tổng hợp, chỉ có đối tượng nhỏ nhà anh mặc áo sơ mi màu trắng bằng bông, tuy rằng vẫn đẹp hơn ba người bọn họ, nhưng Triệu Thắng Quân chính là tâm lý không thoải mái.
Lưu Du Du nhìn Triệu Thắng Quân lái xe lừa tới, đẩy Ôn Hân một cái, nhỏ giọng nói bên tai cô, "Hi hi, đối tượng của cô ăn mặc như vậy cũng rất đẹp đó.”
Ôn Hân mím môi cười cười, trong lòng đắc ý, đó là người cô nhìn trúng! Nhưng ngoài miệng lại không khoan nhượng chút nào, Ôn Hân nhìn thoáng qua Lưu Du Du, "Đừng nhìn, đó là đối tượng của tôi! Là cây đã có chủ.”
Hai người kia cười trộm, Lưu Du Du liếc mắt, "Chỉ là một nông dân còn xem như bảo bối, cái này cũng chỉ có cô để ý tới thôi, yên tâm đi, không ai cướp với cô.”
Triệu Thắng Quân đứng ở đó, vẻ mặt nghiêm túc, "Lên xe đi, đến Vương gia đồn ước chừng hai canh giờ.”
Ba người phụ nữ bàn về một vở kịch, trên đường đến Vương gia đồn, mọi người ở trên xe líu ríu một khắc cũng không ngừng, Lưu Du Du đang phổ cập kiến thức về vở kịch mẫu cho mọi người, vở kịch mẫu mở rộng là Mạn Diên Toàn.
Cùng ngồi chung một xe với bốn nữ thanh niên trí thức, anh thoạt nhìn rất nghiêm túc, thận trọng một câu cũng không nói, chỉ lúc lên xe nhìn cô một cái rất thâm ý, Ôn Hân lý giải nó là cảnh báo, có thể cảnh báo cô không nên động tay động chân, bởi vậy dọc theo đường đi Ôn Hân cũng rất quy củ, không đi chọc vào thanh niên nghiêm túc kia, đợi đến nơi, Triệu Thắng Quân mang theo mấy người quen thuộc vào trong hội trường. Triệu Thắng Quân đến cùng vẫn là thôn bá ở Dương Thạch Tử, ở bên ngoài hoạt động cũng rất nhiều, trong rạp vài người đều cùng anh xưng anh gọi em chào hỏi, khi nhìn thấy anh đều lộ ra nụ cười lén lút.
Các nam thanh niên thập niên 70, đều giống như anh, coi đối tượng này yêu đương là chuyện thập phần thần bí, trước mặt người khác là không thể nói.
Hôm nay nhà hát diễn "Hồng Đăng Ký", diễn một câu chuyện kinh điển về một nhân viên giao thông ngầm trong thời kỳ chiến tranh kháng Nhật, trong đó có một số đoạn mà Ôn Hân đã từng nghe qua, nhưng đây là lần đầu tiên cô xem một buổi biểu diễn hoàn chỉnh, nhất là vào những năm 70. Trong hội trường rất chật chội, nhưng vị trí Triệu Thắng Quân chọn rất tuyệt, ở hàng ghế đầu, xem rất rõ ràng, diễn xuất rất đặc sắc, các diễn viên nghiễm nhiên là thường xuyên diễn, đều vô cùng nghiêm túc, ba nữ thanh niên trí thức bên cạnh đều tập trung tinh thần xem, ánh mắt cũng không chuyển, nhìn thấy cuối cùng Lâm Tĩnh cùng Lưu Du Du còn kích động rơi lệ, người thập niên bảy mươi, tâm tư đều rất đơn thuần mềm mại.
Xem biểu diễn xong, mọi người cùng nhau trở về, ở trên xe lừa, mấy người thảo luận dị thường kịch liệt, điều này cũng quả thật kích thích linh cảm của Lưu Du Du, cô ấy nói cô ấy muốn trở về viết một tiết mục đưa chồng tòng quân, nói vui quên trời đất, đối với các nhân vật nên nói cái gì làm chuyện gì miêu tả giống như đúc, hình tượng sinh động. Đợi đến khi tới Dương Thạch Tử đã là chạng vạng tối, ngày hôm nay, đều là mấy thanh niên trí thức bàn luận sôi nổi, Ôn Hân cũng không có thời gian nói chuyện với đối tượng của mình, lúc này mới rảnh rỗi ở cửa ký túc xá tâm sự với anh.
“ Cũng được, ăn mặc rất lịch sự. "Ôn Hân đắc ý khen ngợi quần áo của anh, mỉm cười híp mắt giúp anh sửa sang lại cổ áo, lần này anh không chạy, tùy ý để Ôn Hân sửa sang lại cổ áo cho anh.
“Cô gái ngốc này! "Triệu Thắng Quân nhìn chằm chằm Ôn Hân nửa ngày, trong ánh mắt nói không rõ cảm xúc.
Ôn Hân buông anh ra, không biết Triệu Thắng Quân cái gân nào không rút đúng nữa, đột nhiên nói tới một câu như vậy, mắng cô là nữ nhân ngốc, một câu khen ngợi liền đổi lấy như vậy một câu đánh giá, hôm nay dọc theo đường đi anh một mặt nghiêm túc, Ôn Hân còn không có ghét bỏ anh đâu, lúc này cô liền phát hỏa, mắng lại: "Anh mới ngốc!"
Ôn Hân lần này là tức giận thật, hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, xoay người đi vào cổng sân, cô về sau cũng không cần để ý tới anh nữa, cái đồ không có lương tâm này.
Mới vừa xoay người, cổ tay đã bị người bắt được, anh sức lực lớn, một tay kéo Ôn Hân đến phía sau tường sau đại đội sản xuất bên cạnh.
Ôn Hân rất không vui, bỏ móng vuốt Triệu Thắng Quân ra, bình thường dắt tay còn muốn đòi mạng anh, hiện tại bắt người anh ngược lại không sợ.
Triệu Thắng Quân vẻ mặt không được tự nhiên, phiền não gãi gãi đầu, mới cúi đầu xin lỗi, " Anh vừa mới nói sai...... Ý anh là...... em thật ngốc.”
Ôn Hân liếc mắt, hai câu này có gì khác nhau, Ôn Hân nghe xong liền xoay người muốn đi. Triệu Thắng Quân chống tay vào tường mạnh mẽ chặn đường cô, Ầm một tiếng, Ôn Hân dựa vào tường nhìn anh, anh cụp mí mắt, vội vàng giải thích: “Ý anh là, anh cho em, tiền ngày hôm đó, tiền đó là để em tiêu tiền mua đồ cho mình, sao em không mua cho mình một cái áo, sao lại mua cho anh?"
Ôn Hân giương mắt nhìn anh, lại phát hiện hốc mắt Triệu Thắng Quân đều có chút đỏ, lúc này mới kịp phản ứng thì ra Triệu Thắng Quân một đường đang suy nghĩ chuyện này.
Vừa mới ngồi ở trên xe lừa, mọi người lại không thể tránh khỏi nói đến áo sơ mi sợi tổng hợp, toàn bộ đều bị Triệu Thắng Quân nghe hết, Triệu Thắng Quân lúc này mới biết được, nguyên lai ba nữ thanh niên trí thức khác đều mua áo sơ mi sợi tổng hợp, chỉ có một mình đối tượng nhỏ của anh là không mua. Lại nghĩ đến mấy ngày nay, Ôn Hân mua áo sơ mi cho mình, mua găng tay da dê cho cha, mua khăn quàng cổ lông cừu cho mẹ, thậm chí ngay cả chị dâu cô cũng có một chiếc khăn lụa, cô mua đồ cho cả thế giới, chỉ là không mua cho cô. Triệu Thắng Quân vừa nghĩ tới đây, tâm đều đau lên, cứ như vậy nguyên một ngày hô hấp khó khăn, vẫn kiên trì đến khi trở về, mới bắt được cô gái nhỏ này hỏi một chút cho rõ ràng, vừa nói chuyện, mũi đều có chút chua xót, thanh âm đều mang theo run rẩy, cô gái ngốc nhà mình thật sự quá ngốc.
Triệu Thắng Quân dọc theo đường đi trong lòng ngũ vị tạp trần, lúc này mới nghe thấy tiếng cảm thán của cô gái nhỏ ngốc nghếch nhà mình.
Ôn Hân tựa vào tường nhìn anh, cảm xúc mất hứng vừa rồi bị quét sạch, cô ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt đau lòng mình kia, cách gần như vậy, nhiều ngày như vậy rốt cục bị cô bắt được.
Anh hơi khom lưng nhìn cô chằm chằm, Ôn Hân nhìn anh, nhẹ nhàng kiễng mũi chân, sét đánh không kịp bưng tai tiến lên hôn lên môi anh, thấy anh không nhúc nhích, đầu lưỡi nhỏ nhắn nhanh chóng vươn ra, linh hoạt quét nhẹ hai cái trên môi anh, sau đó hạ gót chân xuống, cười giảo hoạt với anh đang sững sờ, "Em vui lắm.”
Triệu Thắng Quân cúi đầu nhìn Ôn Hân, mới phát hiện không biết từ lúc nào lại cách cô gần như vậy, Triệu Thắng Quân lại bị trêu chọc, ngoài miệng tê dại, đầu óc choáng váng.
“Em......”
Vừa mới muốn nói cái gì, trong đầu một đoàn hỗn loạn, chỉ có thể nhớ tới vừa rồi cô hôn anh rất ngọt ngào, còn có cái đầu lưỡi linh hoạt của cô. Cơn nóng hai ngày nay thật vất vả đè nén xuống nhất thời lại dâng lên, cả người nóng hừng hực.
Ôn Hân không biết vì sao Triệu Thắng Quân choáng váng, tựa vào tường chớp mắt nhìn anh, mềm mại kêu một câu, " anh Thắng Quân ~"
Cấm dục nhiều ngày tối nay anh đột nhiên được thêm cơm canh thịt tưới đến xương cốt đều tưới vào.
Triệu Thắng Quân chật vật chạy trốn về nhà, nằm ở trên kháng vẫn mở mắt đến nửa đêm, lúc này đầu óc mới tỉnh táo, mới nhớ tới lời mình vốn muốn nói với đối tượng nhỏ nhà mình:
"Ở cùng một chỗ với anh, anh sẽ không để cho em phải chịu nửa điểm ủy khuất!" Triệu Thắng Quân hơn nửa đêm đối với vách tường nhà mình, nói ra một câu lời thề son sắt.
Vị đại tiểu thư này cuối cùng quyết định biểu diễn một vở kịch nhỏ tự biên tự diễn, Lưu Du Du giỏi ca múa, nhưng lại không giỏi bố trí nội dung tiết mục, đã định tiết mục nhưng lại chậm chạp không nghĩ ra được kịch bản, gấp đến mức cô gần như phát điên, mỗi ngày đều đấm giường thở dài.
Ôn Hân thấy cô đau khổ như vậy, nghĩ đến đội thợ điện trong đội sắp nghỉ phép, cô nhớ tới Triệu Thắng Quân có thể lấy được vé xem kịch mẫu, vì thế đề nghị hỏi Lưu Du Du có nguyện ý cùng đi xem kịch mẫu tìm linh cảm hay không, Lưu Du Du vừa nghe mắt sáng lên, gọi thẳng Ôn Hân là đồng chí tốt, chị gái tốt.
Kỳ thật cũng không phải Ôn Hân hào phóng như vậy nguyện ý chia sẻ lần đầu tiên hẹn hò của mình cùng Triệu Thắng Quân, chủ yếu là bởi vì gần đây anh có vẻ mất bình tĩnh, thấy cô tựa như thấy hồng thủy mãnh thú! Nhìn ngoài miệng anh nổi mụn, Ôn Hân muốn đi đến xem sao, thế mà anh lại sợ tới mức mặt trắng bệch. Bình thường cho dù hai người đi cùng một chỗ, vậy cũng phải cách xa hai mét, muốn nắm tay anh một chút? nghĩ cũng đừng nghĩ, có thể lấy mạng anh ngay tức khắc! Nhưng rõ ràng ngày đó ở trên ruộng, anh nhiệt tình như vậy, vì thế Ôn Hân cũng khổ não vô cùng.
Khi ba cục mụn trên miệng Triệu Thắng Quân biến mất, đội thợ điện cũng được nghỉ phép, Triệu Thắng Quân gần đây đang phải chịu đựng ham muốn của bản thân, để dập tắt cơn thèm muốn của bản thân mình, anh không dám làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn. Mỗi ngày, anh đều cố gắng để bản thân suy nghĩ trong sáng, thanh tâm quả dục, ngăn chặn ham muốn của bản thân và anh thậm chí còn không dám nhìn vào mắt của đối tượng nhỏ nhà mình, điều này luôn khiến cho đối tượng nhỏ tức giận. May mắn thay, lần này anh nhận được một vài tấm vé xem kịch mẫu, điều này cũng làm cho đối tượng nhỏ lại mỉm cười.
Hôm nay Triệu Thắng Quân dậy sớm tắm rửa sạch sẽ, mới mặc vào áo sơ mi màu trắng mà đối tượng nhỏ mua cho anh, sau đó tràn đầy tinh thần đến nhà Vương Đại Lực mượn xe.
Vương Đại Lực trừng to mắt nhìn Triệu Thắng Quân, "Anh Thắng Quân, anh mặc áo mới à?"
Thập niên 70 rất nhiều người còn chưa thoát khỏi quần áo vá lỗi, nhất là nông thôn như Dương Thạch Tử, bình thường mặc một bộ không vá lỗi coi như là rất tốt rồi, huống chi còn là mười đồng một bộ vải tổng hợp. Vương Đại Lực hưng phấn mà tiếp cận, sờ vào áo mới của Triệu Thắng Quân, "Đây chính là sợi vải tổng hợp đi, thật tốt! Trơn quá, nhất định rất dễ mặc."
Triệu Thắng Quân một bên kéo xe lừa, một bên đem bàn tay đen của Vương Đại Lực đẩy ra, "Cẩn thận một chút, đừng làm bẩn áo."
Vương Đại Lực cười ha ha, hai tay chống đỡ nhảy lên xe lừa, "Hi hi, cùng nhóm thanh niên trí thức mặc áo sợi tổng hợp, nhìn anh rất đẹp trai. Anh Thắng Quân, khi nào em tìm được đối tượng, anh có thể cho em mượn áo của anh, em mặc khẳng định cũng sẽ rất đẹp trai.”
Triệu Thắng Quân nhìn Vương Đại Lực tự giác ngồi lên xe lừa, mới nhớ tới ngày hôm qua chỉ lo cười ngây ngô, quên nói với Vương Đại Lực hôm nay không có vé của hắn, trước kia Triệu Thắng Quân đi xem kịch hoặc là xem phim, có thời gian đều sẽ mang theo các anh em trong thôn, một cái xe lừa kéo một ổ, xem xong lại kéo cả ổ về.
"Cũng không biết hôm nay có vở kịch mẫu gì, em vẫn là muốn xem lần trước trí thủ Uy Hổ Sơn, lần trước mới xem được một nửa, sau lại để cho bọn hắn quấy nhiễu không xem nưa,, lần này em phải xem cho hết."
Vở kịch mẫu là một hình thức kịch đặc trưng của thập niên 70, là tác phẩm mẫu cách mạng, là một tác phẩm biểu diễn sân khấu. Hoạt động biểu diễn văn nghệ thập niên 70 vẫn rất thường xuyên, huyện thành đều có đoàn văn công cố định tổ chức biểu diễn tuyên truyền lưu động xuống nông thôn. Vở kịch mẫu này chính là một trong những hình thức chủ yếu nhất. Lấy Dương Thạch Tử làm trung tâm, mười dặm tám thôn duy nhất có một sân khấu rách nát chính là Vương gia đồn, bởi vậy, mỗi lần trong thành phố hoặc là trong huyện tới biểu diễn kịch mẫu đều sẽ tổ chức ở nơi đó, các thanh niên trẻ tuổi mười dặm tám thôn đều đi nơi đó xem kịch. Loại kịch mẫu cơ bản lấy tám loại kịch mẫu làm chủ đạo, hơn nữa loại đoàn văn công gần Dương Thạch Tử này, cơ bản cũng chỉ diễn qua diễn lại mấy vở kịch, cho nên mọi người kỳ thật cơ bản đều xem qua.
Triệu Thắng Quân nhìn Vương Đại Lực nhiệt tình, uyển chuyển mở miệng, "Đại Lực à, tiểu đội biểu diễn văn nghệ của nhóm thanh niên trí thức gần đây đang nghĩ tiết mục, cho nên mới đi xem kịch, vở kịch này cậu cũng xem rồi. Hơn nữa lần này anh lấy được bốn vé, các nữ thanh niên trí thức đều phải đi, lần sau anh sẽ dẫn cậu đi.
Vương Đại Lực nhìn anh mình, " em không cần vé, em sẽ ở bên ngoài, tìm chỗ vắng là có thể chui vào, hi hi."
Triệu Thắng Quân bất đắc dĩ, "Bốn nữ thanh niên tí thức, cái xe lừa này ngồi đầy rồi, cậu là con trai, bình thường còn phải chú ý một chút, lần sau, lần sau có anh dẫn cậu đi."
Triệu Thắng Quân vội kéo Vương Đại Lực xuống xe, vội vàng đuổi xe lừa đi.
Vương Đại Lực nhìn bóng lưng anh Thắng Quân mặc áo sơ mi tổng hợp cùng xe lừa nhỏ, lại nhìn ra bóng của chiếc móng heo lớn, anh Thắng Quân tốt nhất khắp thiên hạ? anh Thắng Quân anh thay đổi rồi, trước kia anh đều là mang theo em đi xem kịch mẫu, hiện tại lại đem em từ trên xe lừa kéo xuống, Vương Đại Lực tương đối ủy khuất.
Triệu Thắng Quân vui tươi hớn hở lái xe lừa, nghĩ đến bộ dáng của đối tượng nhỏ nhà mình, anh đã quan sát qua, đối tượng nhỏ gần đây đều mặc quần áo bình thường, vẫn không mặc áo sơ mi sợi tổng hợp, đối tượng nhỏ khẳng định đang chờ mình, đối tượng nhỏ của anh lớn lên đẹp như vậy, mặc áo sơ mi tổng hợp kia không biết sẽ đẹp bao nhiêu, hôm nay hai người đều mặc áo sơ mi sợi tổng hợp, ngẫm lại đã có loại hạnh phúc từ đáy lòng tản mát ra.
Nhưng khi tới cửa ký túc xá thanh niên trí thức, anh có chút há hốc mồm, ba nữ thanh niên trí thức khác đều mặc áo sơ mi sợi tổng hợp, chỉ có đối tượng nhỏ nhà anh mặc áo sơ mi màu trắng bằng bông, tuy rằng vẫn đẹp hơn ba người bọn họ, nhưng Triệu Thắng Quân chính là tâm lý không thoải mái.
Lưu Du Du nhìn Triệu Thắng Quân lái xe lừa tới, đẩy Ôn Hân một cái, nhỏ giọng nói bên tai cô, "Hi hi, đối tượng của cô ăn mặc như vậy cũng rất đẹp đó.”
Ôn Hân mím môi cười cười, trong lòng đắc ý, đó là người cô nhìn trúng! Nhưng ngoài miệng lại không khoan nhượng chút nào, Ôn Hân nhìn thoáng qua Lưu Du Du, "Đừng nhìn, đó là đối tượng của tôi! Là cây đã có chủ.”
Hai người kia cười trộm, Lưu Du Du liếc mắt, "Chỉ là một nông dân còn xem như bảo bối, cái này cũng chỉ có cô để ý tới thôi, yên tâm đi, không ai cướp với cô.”
Triệu Thắng Quân đứng ở đó, vẻ mặt nghiêm túc, "Lên xe đi, đến Vương gia đồn ước chừng hai canh giờ.”
Ba người phụ nữ bàn về một vở kịch, trên đường đến Vương gia đồn, mọi người ở trên xe líu ríu một khắc cũng không ngừng, Lưu Du Du đang phổ cập kiến thức về vở kịch mẫu cho mọi người, vở kịch mẫu mở rộng là Mạn Diên Toàn.
Cùng ngồi chung một xe với bốn nữ thanh niên trí thức, anh thoạt nhìn rất nghiêm túc, thận trọng một câu cũng không nói, chỉ lúc lên xe nhìn cô một cái rất thâm ý, Ôn Hân lý giải nó là cảnh báo, có thể cảnh báo cô không nên động tay động chân, bởi vậy dọc theo đường đi Ôn Hân cũng rất quy củ, không đi chọc vào thanh niên nghiêm túc kia, đợi đến nơi, Triệu Thắng Quân mang theo mấy người quen thuộc vào trong hội trường. Triệu Thắng Quân đến cùng vẫn là thôn bá ở Dương Thạch Tử, ở bên ngoài hoạt động cũng rất nhiều, trong rạp vài người đều cùng anh xưng anh gọi em chào hỏi, khi nhìn thấy anh đều lộ ra nụ cười lén lút.
Các nam thanh niên thập niên 70, đều giống như anh, coi đối tượng này yêu đương là chuyện thập phần thần bí, trước mặt người khác là không thể nói.
Hôm nay nhà hát diễn "Hồng Đăng Ký", diễn một câu chuyện kinh điển về một nhân viên giao thông ngầm trong thời kỳ chiến tranh kháng Nhật, trong đó có một số đoạn mà Ôn Hân đã từng nghe qua, nhưng đây là lần đầu tiên cô xem một buổi biểu diễn hoàn chỉnh, nhất là vào những năm 70. Trong hội trường rất chật chội, nhưng vị trí Triệu Thắng Quân chọn rất tuyệt, ở hàng ghế đầu, xem rất rõ ràng, diễn xuất rất đặc sắc, các diễn viên nghiễm nhiên là thường xuyên diễn, đều vô cùng nghiêm túc, ba nữ thanh niên trí thức bên cạnh đều tập trung tinh thần xem, ánh mắt cũng không chuyển, nhìn thấy cuối cùng Lâm Tĩnh cùng Lưu Du Du còn kích động rơi lệ, người thập niên bảy mươi, tâm tư đều rất đơn thuần mềm mại.
Xem biểu diễn xong, mọi người cùng nhau trở về, ở trên xe lừa, mấy người thảo luận dị thường kịch liệt, điều này cũng quả thật kích thích linh cảm của Lưu Du Du, cô ấy nói cô ấy muốn trở về viết một tiết mục đưa chồng tòng quân, nói vui quên trời đất, đối với các nhân vật nên nói cái gì làm chuyện gì miêu tả giống như đúc, hình tượng sinh động. Đợi đến khi tới Dương Thạch Tử đã là chạng vạng tối, ngày hôm nay, đều là mấy thanh niên trí thức bàn luận sôi nổi, Ôn Hân cũng không có thời gian nói chuyện với đối tượng của mình, lúc này mới rảnh rỗi ở cửa ký túc xá tâm sự với anh.
“ Cũng được, ăn mặc rất lịch sự. "Ôn Hân đắc ý khen ngợi quần áo của anh, mỉm cười híp mắt giúp anh sửa sang lại cổ áo, lần này anh không chạy, tùy ý để Ôn Hân sửa sang lại cổ áo cho anh.
“Cô gái ngốc này! "Triệu Thắng Quân nhìn chằm chằm Ôn Hân nửa ngày, trong ánh mắt nói không rõ cảm xúc.
Ôn Hân buông anh ra, không biết Triệu Thắng Quân cái gân nào không rút đúng nữa, đột nhiên nói tới một câu như vậy, mắng cô là nữ nhân ngốc, một câu khen ngợi liền đổi lấy như vậy một câu đánh giá, hôm nay dọc theo đường đi anh một mặt nghiêm túc, Ôn Hân còn không có ghét bỏ anh đâu, lúc này cô liền phát hỏa, mắng lại: "Anh mới ngốc!"
Ôn Hân lần này là tức giận thật, hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, xoay người đi vào cổng sân, cô về sau cũng không cần để ý tới anh nữa, cái đồ không có lương tâm này.
Mới vừa xoay người, cổ tay đã bị người bắt được, anh sức lực lớn, một tay kéo Ôn Hân đến phía sau tường sau đại đội sản xuất bên cạnh.
Ôn Hân rất không vui, bỏ móng vuốt Triệu Thắng Quân ra, bình thường dắt tay còn muốn đòi mạng anh, hiện tại bắt người anh ngược lại không sợ.
Triệu Thắng Quân vẻ mặt không được tự nhiên, phiền não gãi gãi đầu, mới cúi đầu xin lỗi, " Anh vừa mới nói sai...... Ý anh là...... em thật ngốc.”
Ôn Hân liếc mắt, hai câu này có gì khác nhau, Ôn Hân nghe xong liền xoay người muốn đi. Triệu Thắng Quân chống tay vào tường mạnh mẽ chặn đường cô, Ầm một tiếng, Ôn Hân dựa vào tường nhìn anh, anh cụp mí mắt, vội vàng giải thích: “Ý anh là, anh cho em, tiền ngày hôm đó, tiền đó là để em tiêu tiền mua đồ cho mình, sao em không mua cho mình một cái áo, sao lại mua cho anh?"
Ôn Hân giương mắt nhìn anh, lại phát hiện hốc mắt Triệu Thắng Quân đều có chút đỏ, lúc này mới kịp phản ứng thì ra Triệu Thắng Quân một đường đang suy nghĩ chuyện này.
Vừa mới ngồi ở trên xe lừa, mọi người lại không thể tránh khỏi nói đến áo sơ mi sợi tổng hợp, toàn bộ đều bị Triệu Thắng Quân nghe hết, Triệu Thắng Quân lúc này mới biết được, nguyên lai ba nữ thanh niên trí thức khác đều mua áo sơ mi sợi tổng hợp, chỉ có một mình đối tượng nhỏ của anh là không mua. Lại nghĩ đến mấy ngày nay, Ôn Hân mua áo sơ mi cho mình, mua găng tay da dê cho cha, mua khăn quàng cổ lông cừu cho mẹ, thậm chí ngay cả chị dâu cô cũng có một chiếc khăn lụa, cô mua đồ cho cả thế giới, chỉ là không mua cho cô. Triệu Thắng Quân vừa nghĩ tới đây, tâm đều đau lên, cứ như vậy nguyên một ngày hô hấp khó khăn, vẫn kiên trì đến khi trở về, mới bắt được cô gái nhỏ này hỏi một chút cho rõ ràng, vừa nói chuyện, mũi đều có chút chua xót, thanh âm đều mang theo run rẩy, cô gái ngốc nhà mình thật sự quá ngốc.
Triệu Thắng Quân dọc theo đường đi trong lòng ngũ vị tạp trần, lúc này mới nghe thấy tiếng cảm thán của cô gái nhỏ ngốc nghếch nhà mình.
Ôn Hân tựa vào tường nhìn anh, cảm xúc mất hứng vừa rồi bị quét sạch, cô ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt đau lòng mình kia, cách gần như vậy, nhiều ngày như vậy rốt cục bị cô bắt được.
Anh hơi khom lưng nhìn cô chằm chằm, Ôn Hân nhìn anh, nhẹ nhàng kiễng mũi chân, sét đánh không kịp bưng tai tiến lên hôn lên môi anh, thấy anh không nhúc nhích, đầu lưỡi nhỏ nhắn nhanh chóng vươn ra, linh hoạt quét nhẹ hai cái trên môi anh, sau đó hạ gót chân xuống, cười giảo hoạt với anh đang sững sờ, "Em vui lắm.”
Triệu Thắng Quân cúi đầu nhìn Ôn Hân, mới phát hiện không biết từ lúc nào lại cách cô gần như vậy, Triệu Thắng Quân lại bị trêu chọc, ngoài miệng tê dại, đầu óc choáng váng.
“Em......”
Vừa mới muốn nói cái gì, trong đầu một đoàn hỗn loạn, chỉ có thể nhớ tới vừa rồi cô hôn anh rất ngọt ngào, còn có cái đầu lưỡi linh hoạt của cô. Cơn nóng hai ngày nay thật vất vả đè nén xuống nhất thời lại dâng lên, cả người nóng hừng hực.
Ôn Hân không biết vì sao Triệu Thắng Quân choáng váng, tựa vào tường chớp mắt nhìn anh, mềm mại kêu một câu, " anh Thắng Quân ~"
Cấm dục nhiều ngày tối nay anh đột nhiên được thêm cơm canh thịt tưới đến xương cốt đều tưới vào.
Triệu Thắng Quân chật vật chạy trốn về nhà, nằm ở trên kháng vẫn mở mắt đến nửa đêm, lúc này đầu óc mới tỉnh táo, mới nhớ tới lời mình vốn muốn nói với đối tượng nhỏ nhà mình:
"Ở cùng một chỗ với anh, anh sẽ không để cho em phải chịu nửa điểm ủy khuất!" Triệu Thắng Quân hơn nửa đêm đối với vách tường nhà mình, nói ra một câu lời thề son sắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.