Thập Niên 70: An Bảo Đoàn Sủng
Chương 16:
Hoa Hạ Thanh Tửu
19/11/2021
An Bảo dần dần có thể biết được nhân khẩu của Trần gia.
Ông và bà nội sinh được ba người con trai và hai người con gái, tất cả đều đã kết hôn sinh con. Ngoại trừ hai người con gái được gả ra ngoài, Trần gia cũng không phân gia, mà cả gia đình cùng nhau sinh hoạt.
Bác cả Trần Hữu Lực cùng vợ là Diêu Thuý Phân sinh được ba người con trai là Văn Quốc, Văn Gia và Văn Dân. Bác hai Trần Hữu Lương cùng vợ Vương Tiểu Thảo Sinh được hai người con trai, một người con gái là Trần Đại Nha, Trần Nhị Nha và Trần Văn Phú. Nhà cô chỉ có mình cô, nhũ danh An Bảo, còn tên có lẽ vẫn chưa đặt.
Chỉ là khi nghe tên các anh họ, chị họ mang nét đặc trưng của thời đại này, cô liền lo lắng đến tên của mình. Ngàn vạn lần đừng đặt tên theo nhóm anh chị họ của cô, nếu lấy tên Tam Nha vậy thì nghe quá xấu.
Tuy vậy cô vẫn coi trọng người thân trong nhà hơn, nhìn thấy mấy người anh họ đều ra dáng làm anh cô rất vui vẻ. Đặc biệt, Trần Văn Dân còn cất giọng sữa khen cô: “Em gái nhỏ thật là đẹp.” Cô liền nở nụ cười không thấy răng.
Điều này làm ba người anh họ này càng thêm vui vẻ, Trần Văn Gia còn muốn bế cô từ trên giường lên ôm vào lòng, nhưng liền bị Diêu Thuý Phân - người luôn nhìn chằm chằm ba cậu nhóc này ngăn lại: “An Bảo quá nhỏ, người rất mềm mại, Văn Gia không thể ôm, chờ em gái lớn lên một chút lại ôm. Hơn nữa, lúc ôm em phải tắm rửa sạch sẽ nếu không sẽ làm bẩn quần áo của em.
“Em gái thật thơm.” Trần Văn Dân thanh thanh nãi khí nói, đôi mắt cậu bé to tròn, đen nhánh nhìn rất thông minh.
“An Bảo nhanh lớn nhé, đến lúc đó anh sẽ dẫn em ra ngoài chơi.” Tính cách Trần Văn Quốc trầm ổn, mới 10 tuổi nhưng rất ra dáng làm anh.
Trần Văn Gia liền phản bác: “Chờ An Bảo lớn lên anh hai sẽ cùng chơi với em, các bạn nhỏ trong thôn đều có quan hệ rất tốt với anh.”
Diêu Thúy Phân và Miêu Xuân Hoa thấy vậy liền cười, cảm thấy An Bảo làm sao nghe hiểu được. Tuy nhiên, Miêu Xuân Hoa lại rất vui vẻ vì cảm thấy nhóm cháu trai đều thích con gái nhà mình.
An Bảo cũng thích ba người anh họ nhà bác cả, biết họ đã theo bác gái đến thăm mình vài lần rồi. Hiện tại cô có thể nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của họ, chỉ là càng nhìn thấy rõ cô càng hiểu được sự khốn cùng của Trần gia và thời đại này. Nhìn những người anh họ bị suy dinh dưỡng khiến cô cảm thấy đau lòng.
Vẫy vẫy cánh tay nhỏ, An Bảo liền phát ra âm thanh: “Y nha.”
“Em gái đang nói chuyện với con.” Trần Văn Dân cao hứng vỗ tay. Mặc dù em gái còn rất nhỏ, nhưng cậu vẫn rất thích em gái vừa trắng trẻo lại mềm mại này. “Em gái nói bé thích con.”
An Bảo cảm thấy mình nghe không hiểu người anh họ này nói gì. Lúc Miêu Vân Anh đi vào thấy ba đưa cháu trai đang vây quanh An Bảo liền không vui: “Ba người các cháu cách xa một chút, đừng vây quanh An Bảo như vậy kẻo làm con bé ngộp. Còn nữa, An Bảo nhỏ như vậy, khi nói chuyện với An Bảo phải chú ý một chút, đừng dọa con bé, nếu không sẽ xử đẹp mấy đứa.”
Trần Văn Gia lên tiếng: “Bà nội, hiện giờ bà có An Bảo liền không thương cháu.”
Cậu nhóc cũng không phải ghen ghét hay là châm ngòi, chỉ đơn thuần nói như vậy.
“Nhưng An Bảo cũng rất đáng yêu, chúng con rất thích.”
Miêu Vân Anh rất hiểu tính tình của mấy người cháu trai này. Thằng nhóc thứ hai này “xảo quyệt” nhất, cả ngày leo trèo không một phút nào yên, bà duỗi tay kéo cậu nhóc đang một bên: “Cho cháu nói nhiều.”
Biết bà nội đến, An Bảo liền vươn cánh tay nhỏ bé ra cầu được ôm một cái, miệng nhỏ còn phát ra âm thanh ê a, khiến Miêu Vân Anh yêu thích đến rối tinh rối mù, luôn miệng gọi tâm can bảo bối.
Sau đó bà quay sang nói với Miêu Xuân Hoa: “Mẹ đã nhờ Ninh lão gia tử đặt cho An Bảo cái tên chính thức, gọi là Trần Án Án; con cầm tờ giấy này, chờ thằng ba về bảo nó cầm đi làm hộ khẩu cho An Bảo.”
An Bảo vừa nghe mình có tên chính thức liền hăng hái, nghiêng người muốn xoay về phía Miêu Xuân Hoa muốn nhìn xem là những chữ nào, chỉ là cô đánh giá quá cao thị lực của mình.
Cái gì cũng không nhìn thấy.
Miêu Xuân Hoa chỉ học đến tiểu học, mặc dù biết chữ nhưng những từ này cô không biết.
“Bình An thêm một chữ mộc, chữ này mang ý nghĩa tốt lành sao mẹ?”
“Ừ” Miêu Vân Anh nói lại những lời Trần Căn Sinh giải thích cho bà lặp lại: “Từ này ý nghĩa rất tốt, rất thích hợp với An Bảo nhà chúng ta.”
Miêu Xuân Hoa không phải người phiền phức, hơn nữa biết mẹ chồng yêu thương An Bảo nên cái gì cũng muốn tốt cho bé, vì thế cô gật
đầu, “Con nghe mẹ.”
An Bảo yên lặng mơ hồ nhìn về nơi xa, đời trước cô tên A An, theo họ của mẹ viện trưởng. Cô nghe người khác gọi mình là A An đã hơn hai mươi năm, cô cũng thích cái tên này. Hiện tại, tuy cách đặt tên không giống với đời trước nhưng cô lại cảm thấy ba chữ Trần Án Án nghe thật êm tai.
Có lẽ là do cảm giác thân thuộc.
An Bảo nghĩ nếu sau này cô có thể gặp được vị Ninh lão gia tử trong miệng bà nội, nhất định phải cảm tạ ông ấy vì đã đặt cho mình cái tên dễ nghe như vậy.
Miêu Vân Anh liếc mắt nhìn ba đứa cháu trai một cái, nói: “Thật ra nếu không phải Trần Văn Án nghe giống tên con trai, mẹ đã muốn lấy tên đó cho An Bảo.”
Miêu Xuân Hoa cả kinh, nhìn về phía mẹ chồng mình, mẹ chồng thật sự rất coi trọng con gái cô.
An Bảo cũng không nghĩ đến bà nội cô lại có suy nghĩ này, phải biết rằng thời đại này tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng, nếu xem con gái như con trai mà đặt tên chính là rất xem trọng. Chỉ là bà nội cô nói đúng, Trần Văn Án nghe chút giống con trai, vẫn là Trần Án Án dễ nghe hơn, gọi cũng thuận miệng hơn.
“An Bảo, Án Án, kêu rất thuận miệng.” Diêu Thúy Phân ngồi một bên cười nói, cô nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của cháu gái nhỏ, nhịn không được sờ nhẹ: “Làn da An Bảo cũng rất tốt, còn non mịn hơn so với thời điểm mới chào đời. Con nhớ bọn Văn Quốc đến lúc trăng tròn trông rất vàng vọt.”
Thật ra, da vàng nhiều là biểu hiện của bệnh vàng da, là do em bé nhiễm độc từ trong bụng mẹ. An Bảo đương nhiên không hiểu vấn đề này, nhóm người Diêu Thúy Phân càng không hiểu, chỉ cảm thấy làn da An Bảo trắng trẻo xinh đẹp.
“Chờ đến trăng tròn ôm con bé ra ngoài, người trong thôn nhất định sẽ kinh ngạc.” Càng nhìn An Bảo, Diêu Thúy Phân càng muốn sinh một đứa bé gái, đáng tiếc sau khi sinh Văn Dân thì cũng không mang thai nữa.
An Bảo cảm thấy sau khi chào đời, mỗi ngày cô đều ngâm mình trong các lời khen. Tuy rằng không phải những lời khen hoa mỹ nhưng cũng khiến cô thật ngượng ngùng.
Sau khi thêm tên vào hộ khẩu, không đến mấy ngày liền đến ngày An Bảo trăng tròn, đây là lần đầu tiên cô chính thức ra ngoài gặp mặt mọi người.
Vào buổi sáng ngày làm tiệc trăng tròn, An Bảo liền nghe được âm thanh náo nhiệt trong sân. Sau khi ăn xong bữa sáng không bao lâu đã có người lục tục tới, lần đầu tiên cô gặp được họ hàng thân thích.
Ông và bà nội sinh được ba người con trai và hai người con gái, tất cả đều đã kết hôn sinh con. Ngoại trừ hai người con gái được gả ra ngoài, Trần gia cũng không phân gia, mà cả gia đình cùng nhau sinh hoạt.
Bác cả Trần Hữu Lực cùng vợ là Diêu Thuý Phân sinh được ba người con trai là Văn Quốc, Văn Gia và Văn Dân. Bác hai Trần Hữu Lương cùng vợ Vương Tiểu Thảo Sinh được hai người con trai, một người con gái là Trần Đại Nha, Trần Nhị Nha và Trần Văn Phú. Nhà cô chỉ có mình cô, nhũ danh An Bảo, còn tên có lẽ vẫn chưa đặt.
Chỉ là khi nghe tên các anh họ, chị họ mang nét đặc trưng của thời đại này, cô liền lo lắng đến tên của mình. Ngàn vạn lần đừng đặt tên theo nhóm anh chị họ của cô, nếu lấy tên Tam Nha vậy thì nghe quá xấu.
Tuy vậy cô vẫn coi trọng người thân trong nhà hơn, nhìn thấy mấy người anh họ đều ra dáng làm anh cô rất vui vẻ. Đặc biệt, Trần Văn Dân còn cất giọng sữa khen cô: “Em gái nhỏ thật là đẹp.” Cô liền nở nụ cười không thấy răng.
Điều này làm ba người anh họ này càng thêm vui vẻ, Trần Văn Gia còn muốn bế cô từ trên giường lên ôm vào lòng, nhưng liền bị Diêu Thuý Phân - người luôn nhìn chằm chằm ba cậu nhóc này ngăn lại: “An Bảo quá nhỏ, người rất mềm mại, Văn Gia không thể ôm, chờ em gái lớn lên một chút lại ôm. Hơn nữa, lúc ôm em phải tắm rửa sạch sẽ nếu không sẽ làm bẩn quần áo của em.
“Em gái thật thơm.” Trần Văn Dân thanh thanh nãi khí nói, đôi mắt cậu bé to tròn, đen nhánh nhìn rất thông minh.
“An Bảo nhanh lớn nhé, đến lúc đó anh sẽ dẫn em ra ngoài chơi.” Tính cách Trần Văn Quốc trầm ổn, mới 10 tuổi nhưng rất ra dáng làm anh.
Trần Văn Gia liền phản bác: “Chờ An Bảo lớn lên anh hai sẽ cùng chơi với em, các bạn nhỏ trong thôn đều có quan hệ rất tốt với anh.”
Diêu Thúy Phân và Miêu Xuân Hoa thấy vậy liền cười, cảm thấy An Bảo làm sao nghe hiểu được. Tuy nhiên, Miêu Xuân Hoa lại rất vui vẻ vì cảm thấy nhóm cháu trai đều thích con gái nhà mình.
An Bảo cũng thích ba người anh họ nhà bác cả, biết họ đã theo bác gái đến thăm mình vài lần rồi. Hiện tại cô có thể nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của họ, chỉ là càng nhìn thấy rõ cô càng hiểu được sự khốn cùng của Trần gia và thời đại này. Nhìn những người anh họ bị suy dinh dưỡng khiến cô cảm thấy đau lòng.
Vẫy vẫy cánh tay nhỏ, An Bảo liền phát ra âm thanh: “Y nha.”
“Em gái đang nói chuyện với con.” Trần Văn Dân cao hứng vỗ tay. Mặc dù em gái còn rất nhỏ, nhưng cậu vẫn rất thích em gái vừa trắng trẻo lại mềm mại này. “Em gái nói bé thích con.”
An Bảo cảm thấy mình nghe không hiểu người anh họ này nói gì. Lúc Miêu Vân Anh đi vào thấy ba đưa cháu trai đang vây quanh An Bảo liền không vui: “Ba người các cháu cách xa một chút, đừng vây quanh An Bảo như vậy kẻo làm con bé ngộp. Còn nữa, An Bảo nhỏ như vậy, khi nói chuyện với An Bảo phải chú ý một chút, đừng dọa con bé, nếu không sẽ xử đẹp mấy đứa.”
Trần Văn Gia lên tiếng: “Bà nội, hiện giờ bà có An Bảo liền không thương cháu.”
Cậu nhóc cũng không phải ghen ghét hay là châm ngòi, chỉ đơn thuần nói như vậy.
“Nhưng An Bảo cũng rất đáng yêu, chúng con rất thích.”
Miêu Vân Anh rất hiểu tính tình của mấy người cháu trai này. Thằng nhóc thứ hai này “xảo quyệt” nhất, cả ngày leo trèo không một phút nào yên, bà duỗi tay kéo cậu nhóc đang một bên: “Cho cháu nói nhiều.”
Biết bà nội đến, An Bảo liền vươn cánh tay nhỏ bé ra cầu được ôm một cái, miệng nhỏ còn phát ra âm thanh ê a, khiến Miêu Vân Anh yêu thích đến rối tinh rối mù, luôn miệng gọi tâm can bảo bối.
Sau đó bà quay sang nói với Miêu Xuân Hoa: “Mẹ đã nhờ Ninh lão gia tử đặt cho An Bảo cái tên chính thức, gọi là Trần Án Án; con cầm tờ giấy này, chờ thằng ba về bảo nó cầm đi làm hộ khẩu cho An Bảo.”
An Bảo vừa nghe mình có tên chính thức liền hăng hái, nghiêng người muốn xoay về phía Miêu Xuân Hoa muốn nhìn xem là những chữ nào, chỉ là cô đánh giá quá cao thị lực của mình.
Cái gì cũng không nhìn thấy.
Miêu Xuân Hoa chỉ học đến tiểu học, mặc dù biết chữ nhưng những từ này cô không biết.
“Bình An thêm một chữ mộc, chữ này mang ý nghĩa tốt lành sao mẹ?”
“Ừ” Miêu Vân Anh nói lại những lời Trần Căn Sinh giải thích cho bà lặp lại: “Từ này ý nghĩa rất tốt, rất thích hợp với An Bảo nhà chúng ta.”
Miêu Xuân Hoa không phải người phiền phức, hơn nữa biết mẹ chồng yêu thương An Bảo nên cái gì cũng muốn tốt cho bé, vì thế cô gật
đầu, “Con nghe mẹ.”
An Bảo yên lặng mơ hồ nhìn về nơi xa, đời trước cô tên A An, theo họ của mẹ viện trưởng. Cô nghe người khác gọi mình là A An đã hơn hai mươi năm, cô cũng thích cái tên này. Hiện tại, tuy cách đặt tên không giống với đời trước nhưng cô lại cảm thấy ba chữ Trần Án Án nghe thật êm tai.
Có lẽ là do cảm giác thân thuộc.
An Bảo nghĩ nếu sau này cô có thể gặp được vị Ninh lão gia tử trong miệng bà nội, nhất định phải cảm tạ ông ấy vì đã đặt cho mình cái tên dễ nghe như vậy.
Miêu Vân Anh liếc mắt nhìn ba đứa cháu trai một cái, nói: “Thật ra nếu không phải Trần Văn Án nghe giống tên con trai, mẹ đã muốn lấy tên đó cho An Bảo.”
Miêu Xuân Hoa cả kinh, nhìn về phía mẹ chồng mình, mẹ chồng thật sự rất coi trọng con gái cô.
An Bảo cũng không nghĩ đến bà nội cô lại có suy nghĩ này, phải biết rằng thời đại này tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng, nếu xem con gái như con trai mà đặt tên chính là rất xem trọng. Chỉ là bà nội cô nói đúng, Trần Văn Án nghe chút giống con trai, vẫn là Trần Án Án dễ nghe hơn, gọi cũng thuận miệng hơn.
“An Bảo, Án Án, kêu rất thuận miệng.” Diêu Thúy Phân ngồi một bên cười nói, cô nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của cháu gái nhỏ, nhịn không được sờ nhẹ: “Làn da An Bảo cũng rất tốt, còn non mịn hơn so với thời điểm mới chào đời. Con nhớ bọn Văn Quốc đến lúc trăng tròn trông rất vàng vọt.”
Thật ra, da vàng nhiều là biểu hiện của bệnh vàng da, là do em bé nhiễm độc từ trong bụng mẹ. An Bảo đương nhiên không hiểu vấn đề này, nhóm người Diêu Thúy Phân càng không hiểu, chỉ cảm thấy làn da An Bảo trắng trẻo xinh đẹp.
“Chờ đến trăng tròn ôm con bé ra ngoài, người trong thôn nhất định sẽ kinh ngạc.” Càng nhìn An Bảo, Diêu Thúy Phân càng muốn sinh một đứa bé gái, đáng tiếc sau khi sinh Văn Dân thì cũng không mang thai nữa.
An Bảo cảm thấy sau khi chào đời, mỗi ngày cô đều ngâm mình trong các lời khen. Tuy rằng không phải những lời khen hoa mỹ nhưng cũng khiến cô thật ngượng ngùng.
Sau khi thêm tên vào hộ khẩu, không đến mấy ngày liền đến ngày An Bảo trăng tròn, đây là lần đầu tiên cô chính thức ra ngoài gặp mặt mọi người.
Vào buổi sáng ngày làm tiệc trăng tròn, An Bảo liền nghe được âm thanh náo nhiệt trong sân. Sau khi ăn xong bữa sáng không bao lâu đã có người lục tục tới, lần đầu tiên cô gặp được họ hàng thân thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.