Thập Niên 70: An Bảo Đoàn Sủng
Chương 18:
Hoa Hạ Thanh Tửu
21/11/2021
Lúc này, Miêu Vân Anh đứng ngoài cửa gọi vọng vào: “Xuân Hoa, nhanh ôm An Bảo ra ngoài.”
Hiện tại, không ít khách khứa đã đến, ngồi cũng được ba bốn bàn. Miêu Xuân Hoa trùm kín đầu rồi lại sửa sang bọc nhỏ của An Bảo sau đó mới ôm bé ra ngoài.
An Bảo nằm trong bọc nhỏ, hai mắt sáng lấp lánh mong chờ được nhìn xem cảnh vật bên ngoài, cũng muốn xem náo nhiệt một chút.
Vừa đi đến sân, An Bảo liền nghe thấy không ít âm thanh nói chuyện, phần lớn là giọng nói của phụ nữ. Cô chậm rãi xoay đầu muốn nhìn thử xung quanh, chỉ là rất nhanh đã bị mọi người vây quanh.
“Ai ui, khó trách thím yêu thích cô cháu gái nhỏ này như vậy, đứa nhỏ này trông rất có tinh thần lớn lên cũng xinh đẹp.” Vợ của Vương Đại Trụ là hàng xóm của Trần gia, lại thường xuyên cùng nhau làm việc lấy công điểm, hai nhà quan hệ không tồi nên liền mở đầu khen vài câu.
Vợ Vương Đại Trụ là khen thật, dù sao thời đại này khó khăn, mọi người đều phải xuống ruộng làm việc, trẻ con cũng phải đi cắt cỏ hay nhặt củi, đứa nào cũng vừa đen vừa gầy.
An Bảo khi còn trong bụng mẹ được nuôi dưỡng tốt, hấp thu dinh dưỡng đầy đủ. Đến khi chào đời lại có đủ sữa bú, hơn nữa da mặt trắng trẻo, mặt mày lại xinh đẹp. Tuy rằng, quần áo được làm từ vải bố cũ nhìn không mới lắm, nhưng rất sạch sẽ nên trông cô rất khả ái.
Nhóm phụ nữ đều vây quanh nhìn cô, ai nấy đều khen ngợi, nói đứa bé này lớn lên xinh đẹp quần áo cũng sạch sẽ.
Được khen, An Bảo cũng phối hợp đáp lại bằng nụ cười tươi, dáng vẻ đó làm các bà các thím càng thêm yêu thích. Tuy nhiên, cũng có người không nghĩ như vậy, điển hình là vợ của Vương Nhị Trụ - dù đến ăn tiệc nhà người khác nhưng vẫn không nhịn được nói những lời ghen tỵ.
“Trần gia cũng thật kỳ quái, không phải chỉ sinh một đứa con gái thôi sao có gì mà hiếm lạ, sau này cũng là con nhà người khác.”
Nếu tiết kiệm được bữa ăn thì cứ ăn, nếu Trần gia không đau lòng thì một lát cô ta sẽ ăn nhiều thêm một chút.
Vừa lúc vợ Vương Đại Trụ đi đến ngồi xuống nghe thấy được liền nhíu mày nói: “Đến nhà người khác ăn tiệc thì nói chuyện dễ nghe một chút. Thím ấy thích cháu gái thì liên quan gì đến cô, sao cô quản nhiều như vậy.”
Sau đó lại nói: “Nếu như không quen thì đừng đến ăn, đến ăn tiệc nhà người khác không mang đến được mấy cọng rau mà còn nói này nói kia, đúng là không lên được mặt bàn.”
Nhà cô cùng Trần gia là hàng xóm, trước đây khi Vương Nhị Trụ chưa lấy vợ cũng ở đây. Nhưng sau khi hắn lấy vợ qua cửa liền phân gia, ra ngoài xây nhà sống riêng.
Vương Nhị Trụ làm việc ở xưởng dệt, tiền lương cũng đủ sống, so với người nông dân trồng trọt thì tốt hơn nhiều. Vợ của Vương Đại Trụ biết cô em dâu này sợ nhà mình dính ánh sáng của chồng cô ta. Nhưng cô cũng là người khí phách, phân gia liền phân gia, dù có khổ cũng không muốn giao hảo cùng người em dâu này.
Vợ Vương Nhị Trụ biết chị dâu mình có quan hệ không rồi với Trần gia, bèn soi mói nhìn sân nhà Trần gia. Cô ta cảm thấy rất chướng mắt, tuy nhiên nghĩ đến chồng mình có thể xây được một ngôi nhà mới bằng gạch đẹp gấp trăm lần ngôi nhà bằng đất của Trần gia liền cảm thấy tự đắc mà vươn eo ưỡn ngực.
“Chị Nguyệt Nga.” Vương Tiểu Thảo thấy không còn bận nhiều việc liền đến nói chuyện với vợ Vương Nhị Trụ.
“Tiểu Thảo à, có việc gì?” Cô ta là bà con với nhà mẹ đẻ Vương Tiểu Thảo, hai người cũng xem như là chị em họ. Lúc trước, Vương Tiểu Thảo có thể gả đến Trần gia cũng nhờ có cô ta giúp một phần sức, vì thế quan hệ của hai người cũng xem như gần gũi.
Vương Tiểu Thảo ngồi xuống, cười nói: “Chị Nguyệt Nga, bên nhà chị còn vải thừa hay không? Thừa dịp trời còn chưa lạnh em muốn may cho Văn Phú một cái áo bông mới nhưng lại không có vải.”
“Miếng vải to thì không có, chỉ còn mấy miếng nhỏ, cô có cần không?”
Vương Nhị Trụ vốn là quản lý kho hàng ở xưởng dệt, nếu có những mảnh vải xuất hiện tỳ vết, sau một thời gian nếu xử lý cẩn thận có thể đem ra bên ngoài. Hơn nữa, vốn dĩ công nhân bên trong xưởng dệt cũng có hạn ngạch mua sắm đối với những loại vải dệt bị lỗi.
Vợ của Vương Nhị Trụ tích góp được không ít vải dệt bị lỗi, sau khi dùng cho nhà mình thì vẫn còn thừa, nhưng không dám đến chợ đen bán, chỉ có thể trộm bán cho thân thích hay người quen, hoặc là dùng đồ vật đến đổi vải để tránh tai mắt của người khác.
“Không cần mảnh vải lớn, để lần sau em đến nhà chị nhìn xem.”
Vương Tiểu Thảo chưa nói là mình muốn mua. Hiện tại tiền trong tay cô ta không nhiều lắm, cũng luyến tiếc động vào. Nếu muốn mua cũng phải để mẹ chồng bỏ tiền.
Miêu Vân Anh liếc mắt thấy Vương Tiểu Thảo đến nói chuyện với vợ Vương Nhị Trụ, ánh mắt liền tỏ vẻ không vui.
Lúc trước, vợ thằng hai rơi xuống sông được thằng hai cứu lên, sống chết ăn vạ thế nào cũng phải gả cho thằng hai. Bà cùng Trần Căn Sinh nghĩ đến Vương Tiểu Thảo vẫn là con gái, hai người lại ôm nhau như vậy nếu không gả cho thằng hai sẽ bị hỏng thanh danh. Vì thế hai ông bà mềm lòng đáp ứng. Nhưng lúc sau cả hai lại hoài nghi là do Trương gia cố ý làm ra chuyện này, mà người cầm đầu có thể là vợ của Vương Nhị Trụ.
Hiện tại, không ít khách khứa đã đến, ngồi cũng được ba bốn bàn. Miêu Xuân Hoa trùm kín đầu rồi lại sửa sang bọc nhỏ của An Bảo sau đó mới ôm bé ra ngoài.
An Bảo nằm trong bọc nhỏ, hai mắt sáng lấp lánh mong chờ được nhìn xem cảnh vật bên ngoài, cũng muốn xem náo nhiệt một chút.
Vừa đi đến sân, An Bảo liền nghe thấy không ít âm thanh nói chuyện, phần lớn là giọng nói của phụ nữ. Cô chậm rãi xoay đầu muốn nhìn thử xung quanh, chỉ là rất nhanh đã bị mọi người vây quanh.
“Ai ui, khó trách thím yêu thích cô cháu gái nhỏ này như vậy, đứa nhỏ này trông rất có tinh thần lớn lên cũng xinh đẹp.” Vợ của Vương Đại Trụ là hàng xóm của Trần gia, lại thường xuyên cùng nhau làm việc lấy công điểm, hai nhà quan hệ không tồi nên liền mở đầu khen vài câu.
Vợ Vương Đại Trụ là khen thật, dù sao thời đại này khó khăn, mọi người đều phải xuống ruộng làm việc, trẻ con cũng phải đi cắt cỏ hay nhặt củi, đứa nào cũng vừa đen vừa gầy.
An Bảo khi còn trong bụng mẹ được nuôi dưỡng tốt, hấp thu dinh dưỡng đầy đủ. Đến khi chào đời lại có đủ sữa bú, hơn nữa da mặt trắng trẻo, mặt mày lại xinh đẹp. Tuy rằng, quần áo được làm từ vải bố cũ nhìn không mới lắm, nhưng rất sạch sẽ nên trông cô rất khả ái.
Nhóm phụ nữ đều vây quanh nhìn cô, ai nấy đều khen ngợi, nói đứa bé này lớn lên xinh đẹp quần áo cũng sạch sẽ.
Được khen, An Bảo cũng phối hợp đáp lại bằng nụ cười tươi, dáng vẻ đó làm các bà các thím càng thêm yêu thích. Tuy nhiên, cũng có người không nghĩ như vậy, điển hình là vợ của Vương Nhị Trụ - dù đến ăn tiệc nhà người khác nhưng vẫn không nhịn được nói những lời ghen tỵ.
“Trần gia cũng thật kỳ quái, không phải chỉ sinh một đứa con gái thôi sao có gì mà hiếm lạ, sau này cũng là con nhà người khác.”
Nếu tiết kiệm được bữa ăn thì cứ ăn, nếu Trần gia không đau lòng thì một lát cô ta sẽ ăn nhiều thêm một chút.
Vừa lúc vợ Vương Đại Trụ đi đến ngồi xuống nghe thấy được liền nhíu mày nói: “Đến nhà người khác ăn tiệc thì nói chuyện dễ nghe một chút. Thím ấy thích cháu gái thì liên quan gì đến cô, sao cô quản nhiều như vậy.”
Sau đó lại nói: “Nếu như không quen thì đừng đến ăn, đến ăn tiệc nhà người khác không mang đến được mấy cọng rau mà còn nói này nói kia, đúng là không lên được mặt bàn.”
Nhà cô cùng Trần gia là hàng xóm, trước đây khi Vương Nhị Trụ chưa lấy vợ cũng ở đây. Nhưng sau khi hắn lấy vợ qua cửa liền phân gia, ra ngoài xây nhà sống riêng.
Vương Nhị Trụ làm việc ở xưởng dệt, tiền lương cũng đủ sống, so với người nông dân trồng trọt thì tốt hơn nhiều. Vợ của Vương Đại Trụ biết cô em dâu này sợ nhà mình dính ánh sáng của chồng cô ta. Nhưng cô cũng là người khí phách, phân gia liền phân gia, dù có khổ cũng không muốn giao hảo cùng người em dâu này.
Vợ Vương Nhị Trụ biết chị dâu mình có quan hệ không rồi với Trần gia, bèn soi mói nhìn sân nhà Trần gia. Cô ta cảm thấy rất chướng mắt, tuy nhiên nghĩ đến chồng mình có thể xây được một ngôi nhà mới bằng gạch đẹp gấp trăm lần ngôi nhà bằng đất của Trần gia liền cảm thấy tự đắc mà vươn eo ưỡn ngực.
“Chị Nguyệt Nga.” Vương Tiểu Thảo thấy không còn bận nhiều việc liền đến nói chuyện với vợ Vương Nhị Trụ.
“Tiểu Thảo à, có việc gì?” Cô ta là bà con với nhà mẹ đẻ Vương Tiểu Thảo, hai người cũng xem như là chị em họ. Lúc trước, Vương Tiểu Thảo có thể gả đến Trần gia cũng nhờ có cô ta giúp một phần sức, vì thế quan hệ của hai người cũng xem như gần gũi.
Vương Tiểu Thảo ngồi xuống, cười nói: “Chị Nguyệt Nga, bên nhà chị còn vải thừa hay không? Thừa dịp trời còn chưa lạnh em muốn may cho Văn Phú một cái áo bông mới nhưng lại không có vải.”
“Miếng vải to thì không có, chỉ còn mấy miếng nhỏ, cô có cần không?”
Vương Nhị Trụ vốn là quản lý kho hàng ở xưởng dệt, nếu có những mảnh vải xuất hiện tỳ vết, sau một thời gian nếu xử lý cẩn thận có thể đem ra bên ngoài. Hơn nữa, vốn dĩ công nhân bên trong xưởng dệt cũng có hạn ngạch mua sắm đối với những loại vải dệt bị lỗi.
Vợ của Vương Nhị Trụ tích góp được không ít vải dệt bị lỗi, sau khi dùng cho nhà mình thì vẫn còn thừa, nhưng không dám đến chợ đen bán, chỉ có thể trộm bán cho thân thích hay người quen, hoặc là dùng đồ vật đến đổi vải để tránh tai mắt của người khác.
“Không cần mảnh vải lớn, để lần sau em đến nhà chị nhìn xem.”
Vương Tiểu Thảo chưa nói là mình muốn mua. Hiện tại tiền trong tay cô ta không nhiều lắm, cũng luyến tiếc động vào. Nếu muốn mua cũng phải để mẹ chồng bỏ tiền.
Miêu Vân Anh liếc mắt thấy Vương Tiểu Thảo đến nói chuyện với vợ Vương Nhị Trụ, ánh mắt liền tỏ vẻ không vui.
Lúc trước, vợ thằng hai rơi xuống sông được thằng hai cứu lên, sống chết ăn vạ thế nào cũng phải gả cho thằng hai. Bà cùng Trần Căn Sinh nghĩ đến Vương Tiểu Thảo vẫn là con gái, hai người lại ôm nhau như vậy nếu không gả cho thằng hai sẽ bị hỏng thanh danh. Vì thế hai ông bà mềm lòng đáp ứng. Nhưng lúc sau cả hai lại hoài nghi là do Trương gia cố ý làm ra chuyện này, mà người cầm đầu có thể là vợ của Vương Nhị Trụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.