Thập Niên 70: An Bảo Đoàn Sủng

Chương 22:

Hoa Hạ Thanh Tửu

25/11/2021

Trần Căn Sinh thấy cháu gái buồn ngủ nên sai Trần Văn Quốc đi gọi Miêu Vân Anh đến. Sỡ dĩ không trực tiếp gọi Miêu Xuân Hoa, là vì cố kỵ trong phòng đều là đàn ông, cô vợ trẻ như Miêu Xuân Hoa da mặt mỏng dễ ngượng ngùng.

Rất nhanh Miêu Vân Anh đã đi vào, bà bế An Bảo liền cười tủm tỉm: “An Bảo của bà nội buồn ngủ sao?”

Bên cạnh là đại đội trưởng đột sản xuất - anh rể của Miêu Vân Anh, nghe được giọng nói nhão dính của cô em vợ liền cảm thấy nổi da gà, may mắn là mua thu có mặc thêm áo khoác nên người khác không thể nhìn thấy. Trước nay, cô em vợ của ông không khác gì đóa hoa bá vương trong thôn, còn mạnh mẽ hơn so với người anh em cột chèo này, vậy mà bây giờ lại dùng giọng nói như vậy nói chuyện, thật là chịu không nổi.

Một tháng qua, An Bảo đã quá quen thuộc với cách bà nội nói chuyện với mình, cô vặn vẹo thân người nhỏ bé trong lòng ngực bà, cảm thấy so với ông nội hay ông ngoại thì vẫn là bà ôm thoải mái hơn, liền híp hờ đôi mắt.

Thế nhưng lại bị một giọng nói lớn đánh thức, lập tức mở to mắt.

“Cha, mẹ, anh trai chị dâu sao bây giờ mọi người mới đến, nhanh vào đây ngồi đi.” Vương Tiểu Thảo vẫn luôn chú ý bên ngoài cổng lớn nhìn xem không biết vì sao nhà mẹ đẻ cô ta giờ này vẫn chưa đến. Khi thấy mọi người Vương gia vừa vào cửa liền lớn giọng đi lên tiếp đón, sau đó còn nói thêm: “Mọi người mau ngồi xuống uống nước, cũng sắp khai tiệc rồi.”

Cha mẹ Vương Tiểu Thảo thầm nghĩ, bọn họ chính là vội vàng đến vào lúc ăn cơm, như vậy dù có mang ít lễ vật thì Trần gia cũng không có thời gian xem xét, nói không chừng còn quá bận rộn, chỉ cần bắt đầu mang đồ ăn lên liền không rảnh quan tâm đến bọn họ.

Vốn dĩ, Miêu Vân Anh đã bất mãn việc Vương Tiểu Thảo lớn giọng quấy rầy giấc ngủ của An Bảo, nhấc mắt nhìn ra cửa lại thấy già trẻ lớn bé nhà họ Vương đều đến ăn tiệc, trong tay chỉ xách theo một ít rau xanh, đến tiền biếu cũng không có, lập tức sắc mặt bà liền trở nên khó coi.

Lại thấy Vương Tiểu Thảo dẫn đám người Vương gia đến ngồi, chiếm hơn phân nửa cái bàn, còn dẫn những người vốn đang ngồi trên chiếc ghế dài sang một bên khác. Thằng nhóc Vương gia bò lên bàn kéo lấy chiếc đĩa duy nhất đựng hạt hướng dương cho vào trong túi, bà Vương ngồi bên cạnh còn giúp đỡ một phen, sắc mặt Miêu Vân Anh liền trầm xuống.

“Xuân Hoa, con đến ôm An Bảo vào nhà ngủ.” Miêu Vân Anh không muốn trong tình huống như vậy mà nói chuyện với nhà mẹ đẻ của con dâu, nếu là Vương gia thì chỉ sợ bọn họ có thể phá hỏng cả buổi tiệc trăng tròn hôm nay; nhưng bà vẫn cố kỵ cháu gái nhỏ trong ngực mình nên mới gọi Miêu Xuân Hoa đến ôm bé.

“Mẹ, người đưa An Bảo cho con đi.” Miêu Xuân Hoa đang ngồi ở bàn bên cạnh cái bàn kia nghe người khác nói chuyện; thấy sắc mặt mẹ chồng không tốt lắm, liền nhìn theo ánh mắt bà thì thấy cả nhà mẹ đẻ của chị dâu hai, khoé miệng cô liền hạ xuống, nhanh chóng duỗi tay ôm con mình.

Cô biết mẹ chồng mình có phần phiền chán nhà mẹ đẻ của chị dâu hai, chủ yếu cũng là vì người Vương gia thật sự không đứng đắn cho lắm, dù sao cô cũng không thích cách cư xử của gia đình này.

Nhưng khi cô muốn ôm An Bảo, lại thấy hai tay đứa nhỏ này túm chặt vạt áo của mẹ chồng không buông, liền nhẹ giọng dỗ dành: “An Bảo ngoan, mẹ ôm con vào phòng ngủ nhé.”



Kỳ thật đứa bé nhỏ như vậy căn bản nghe không hiểu lời cô nói, nhưng cô vẫn có thói quen nói chuyện với bé, mẹ chồng nói làm như vậy sẽ rất tốt cho bé, nói nhiều thì khi bé lớn lên cũng hiểu được nhiều hơn.

An Bảo: Thật ra cô nghe hiểu được, chỉ là lúc này cô rất muốn xem náo nhiệt, cô cảm thấy dáng vẻ của bà nội như là “tôi muốn đánh nhau”, nói không chừng có thể xảy ra thật.

Miêu Vân Anh cúi đầu cũng phát hiện cháu gái nhỏ đang túm chặt mình không buông, còn tưởng bé thân cận, luyến tiếc rời khỏi ngực mình, hơn nữa cũng không còn dáng vẻ buồn ngủ như trước. Ngay lập tức bà liền đổi ý, thuận theo ý muốn của cháu gái mà ôm cô theo, dù sao bà cũng chỉ nói chuyện mà không định động tai động chân nên cũng không ngại ôm theo bé. Thật ra, An Bảo cũng không biết rõ một nhà Vương gia, chỉ thấy được mơ hồ nhưng cũng không thể ngăn được tâm tình thích xem náo nhiệt của cô, đành tạm chấp nhận một chút vậy.

Nhưng Miêu Vân Anh đúng là bà nội ruột của cô, rất nhanh đã ôm cô đi đến trước mặt người của Vương gia, như vậy An Bảo đã có thể xem diễn ở vị trí rất gần.

“Đây không phải nhà thông gia sao, đến đây đầy đủ không thiếu một người, mọi người không cần xuống ruộng làm việc cũng không cần lấy công điểm sao? Không giống như nhà mẹ đẻ của cô con dâu thứ ba nhà tôi, đàn ông trong nhà đều phải làm việc, chỉ có vợ bọn họ mang theo vài đứa nhỏ đến cùng với bố mẹ chồng thôi.” Miêu Vân Anh mở miệng nói một hơi, ý nói người Vương gia làm người không phúc hậu, cả nhà đều đến ăn tiệc chứ không cố kỵ như nhà bà ngoại An Bảo chỉ dẫn theo con dâu cùng cháu nội đến, nhưng điều này cũng đủ để nói lên rằng nhà bên đó coi trọng cô con gái đã gả ra ngoài này.

Nhà mẹ đẻ của bác gái cư nhiên lại đến cả nhà, điều này khiến những người trong thôn đến bữa tiệc ngày hôm nay không khỏi nhỏ giọng nghị luận vài lời.

“Người Vương gia thật không phúc hậu, cư nhiên cả nhà đều đến.” Dù là người cùng thôn đến chúc mừng, một nhà nhiều lắm cũng chỉ đến hai người, đây là quy định bất thành văn nhưng mỗi người đều ngầm hiểu. Thời đại này cuộc sống cũng không dễ dàng gì, gia đình người ta làm tiệc là coi trọng đứa bé này, những người đến dự tiệc cũng muốn dính chút không khí vui mừng.

Đương nhiên, một nhà đến nhiều người cũng được, nhưng phải suy xét đến lễ vật, nếu không sẽ khiến người khác chê cười là cố ý đến ăn chực.

“Nếu thím Trần không nói tôi cũng không để ý, tiệc trăng tròn hôm nay là của bé gái nhà người con thứ ba, Vương gia cũng không phải thân thích, thật không biết mất mặt đến cọ ăn cọ uống.”

Dù người trong thôn nói chuyện không lớn, âm thanh rất nhỏ; nhưng những gì cần nghe đều có thể nghe thấy được; người Vương gia đương nhiên cũng nghe thấy.

Trong lòng Vương lão thái thầm mắng Miêu Vân Anh là người so đo, nhưng ngoài miệng vẫn cười nói: “Không phải bà thông gia có thêm cháu nên muốn đến chung vui sao, cũng để buổi tiệc thêm phần náo nhiệt hơn mà.”

Miêu Vân Anh bĩu môi, nhà bà muốn náo nhiệt cũng không hoan nghênh người Vương gia đến tham gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: An Bảo Đoàn Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook