Thập Niên 70: An Bảo Đoàn Sủng
Chương 43:
Hoa Hạ Thanh Tửu
16/12/2021
Lúc này, Ninh Tu Ngạn đi theo bên cạnh vẫn không lên tiếng, mặc kệ những ánh mắt tò mò của thôn dân đang đánh giá mình, khi đến cửa Trần gia cậu liền lên tiếng: “Bà nội Trần, cháu về đây ạ; An Bảo, ngày mai anh lại đến tìm em.”
Miêu Vân Anh liền giữ cậu lại: “Buổi tối ở nhà bà ăn cơm, đợi chút bà sẽ bảo Văn Gia mời ông nội con đến.”
Ninh Tu Ngạn có chút do dự, Miêu Vân Anh liền nói thêm: “Một chút cháu giúp trông chừng An Bảo để bà xử lý thịt rừng. Như vậy cháu có thể cùng chơi với An Bảo thêm một chút.” Bà biết được điểm yếu của tên nhóc này.
“Được ạ.” Quả nhiên Ninh Tu Ngạn vừa nghe vậy lập tức gật đầu.
Khi vừa vào đến sân nhà, Miêu Vân Anh liền gọi Miêu Xuân Hoa đến: “Con ôm An Bảo về phòng đút cho con bé miếng nước đi.”
An Bảo biết chắc chắn mình không thể xem người trong nhà làm thế nào để xử lý những con gà rừng và thỏ hoang đó. Tuy cô rất kiêu ngạo vì mình có thể mang về những con mồi này, nhưng vẫn ngoan ngoãn để Miêu Xuân Hoa ôm về phòng.
Ninh Tu Ngạn tự nhiên sẽ như cái đuôi nhỏ đi theo sau Miêu Xuân Hoa, cậu chỉ thích An Bảo; với cậu mà nói thịt gà hay thịt thỏ gì đó làm sao mềm mại, yêu kiều như An Bảo, đôi khi còn nhìn cậu tươi cười ngọt ngào lộ ra chiếc răng sữa trông vô cùng đáng yêu.
Nếu An Bảo biết tên nhóc này dám so sánh cô với gà rừng hay thỏ hoang, sẽ không thèm cười lộ răng sữa cho cậu xem nữa.
Miêu Vân Anh thấy thằng nhóc Trần Văn Gia cùng Trần Văn Dân đang ngồi xổm ở chân tường không biết đang làm gì, liền gọi: “Văn Gia, đi mời ông Ninh đến đây ăn cơm tối, nhất định phải mời được ông ấy, nếu ông ấy không đến thì cháu cũng đừng về nhà.”
“Vâng, bà nội cứ yên tâm.” Trần Văn Gia rất sợ người khác nói cậu làm không được việc, vỗ ngực nhỏ rồi nhanh chóng chạy đi.
“Em ba còn cõng chiếc sọt đứng ở đó làm gì? Luyến tiếc sọt cỏ sao?” Trần Hữu Lực nghe thấy động tính trong sân, cảm thấy kì quái liền hỏi.
Trần Hữu Phúc cũng không phản ứng lại anh cả mình, mắt nhìn về mẹ mình chờ chỉ thị, tuy anh có chút đau vai những vẫn cảm thấy vô cùng cao hứng.
Nghĩ vậy, Trần Hữu Phúc nhịn không được ngây ngốc nở nụ cười, khiến Trần Hữu Lực kinh ngạc. Vì trong ba anh em thì em ba của hắn là người có đầu óc nhất, nhưng hôm nay lại không khác gì một tên ngốc.
Thật ra Trần Hữu Lực không biết rằng một chút nữa thôi thì đâu chỉ có một tên ngốc.
“Đóng cửa lớn lại, thằng ba nhanh chóng đi đến sân sau, mấy người lớn các con cũng đi theo; Tiểu Thảo trông chừng bọn nhỏ không để bọn nó đi đến sân sau.” Miêu Vân Anh nhanh chóng sắp xếp mọi chuyện, Trần Hữu Phúc lập tức làm theo.
Hiện tại, mỗi nhà ngoài việc công tác trong đại đột sản xuất của chính phủ, thì còn được chia một phần đất riêng; do đó có thể trồng một ít lương thực cao sản như khoai lang, bắp để có cái ăn no bụng; hầu hết mọi người đều không nghĩ sẽ trồng rau, chẳng lẽ có lương thực không ăn lại đi ăn rau dại.
Mỗi nhà được trong thôn chia một phần đất không nhỏ, nên sau khi xây nhà xong vẫn còn thừa lại khoảnh đất nhỏ. Vì thế mỗi nhà đều mở một mảnh đất ở phía trước hoặc phía sau nhà để trồng một số loại rau cải vừa dễ trồng lại ăn ngon như cải trắng hay củ cải.
Chỉ là mỗi nhà không trồng nhiều rau lắm, bởi vì rau dưa cũng như các loại cây nông nghiệp khác đều cần phải tưới nước, nếu chỉ trông chờ vào trời mưa thì không thể nào tươi tốt được, vì thế cần phải ra sống gánh nước về tưới. Những nhà sống gần sông còn tạm ổn, còn ở xa thì việc gánh nước sẽ mất rất nhiều sức lực nên mọi người không muốn phí sức mà cũng chỉ thu hoạch được vài cọng rau dưa.
Sân sau của Trần gia cũng chỉ trồng rau dưa đủ cho người trong nhà ăn, còn một khoảnh đất thì vài năm trước có nuôi heo và mười mấy con gà. Nhưng sau khi nhà nước ra quy định mới thì khoảnh đất đó đến giờ vẫn để trống.
Miêu Vân Anh là người sạch sẽ, không thể chịu được trong sân chỉ toàn phân gà nên liền nhốt hai con gà đang nuôi vào góc tường, thường xuyên dọn sạch phân gà và trữ lại để làm phân bón.
“Chuyện gì vậy mẹ?” Trần Hữu Lực cảm thấy mẹ mình cứ thần thần bí bí, liền vừa đi vừa hỏi. Chờ khi đến sân sau, Trần Hữu Phúc đặt chiếc sọt xuống đất, lại vén lớp cỏ phủ trên mặt ra thì Trần Hữu Lực liền nhìn không chớp mắt.
“Trời!” Diêu Thúy Phân đi phía sau chồng mình vừa nhìn liếc qua liền không khống chế được hét lên.
Nhưng lại bị Miêu Vân Anh thấp giọng quát một câu: “Nói nhỏ một chút! Đừng để người khác nghe thấy.”
Diêu Thúy Phân vội che miệng mình lại, hai mắt nhìn chằm chằm chiếc sọt đựng đầy gà rừng và thỏ hoang, trong lòng cô ấy hưng phấn thiếu chút nữa đã nhảy lên, bàn tay dùng sức bóp lấy Trần Hữu Lực đang đứng ngốc bên cạnh.
Trần Hữu Lực giật mình: “Ai ui, nhiều như vậy sao?”
Trần Hữu Lương cũng không khác gì anh cả của hắn, nhưng vốn dĩ hắn là người ít nói nên lúc này cũng chỉ run rẩy khoé miệng mà không nói nên lời, tuy nhiên trong lòng lại rất kích động.
Trần Căn Sinh cũng hoảng sợ, dù là ai nếu đột nhiên nhìn thấy một sọt đầy gà rừng và thỏ hoang như vậy cũng không thể bình tĩnh được. Nhưng may mắn ông là người từng trải, nên chỉ kinh ngạc trong chốc lát liền nhìn vợ mình đang rất bình tĩnh, lên tiếng hỏi: “Những thứ này từ đâu tới?”
Đừng có nói với ông là bà săn được, vừa rồi bà còn ôm An Bảo ra ngoài đi dạo đó.
Nhưng Miêu Vân Anh lại đơn giản trả lời: “Thì ở trên núi chứ còn có thể là ở đâu?”
Đây là chuyện đương nhiên còn cần bà phải nói sao. Trần Căn Sinh trừng mắt liếc bà một cái: “Bà chỉ có thể cầm về chứ làm gì còn sức lực bắt được nhiều gà rừng cùng thỏ hoang đến vậy.” Nhưng Trần Căn Sinh cũng không nghĩ với phẩm chất và tính cách của bà vợ mình sẽ làm gì xấu, chỉ cảm thấy kỳ quái.
Lúc này, Trần Hữu Phúc sau khi dần thoát khỏi sự hưng phấn mới chợt ý thức được một vấn đề: Đúng vậy, những con gà rừng và thỏ hoang này từ đâu ra?
“Con ở trên núi tìm được mẹ, An Bảo cùng Tu Ngạn thì thấy những con mồi này vây quanh bọn họ, tất cả đều chưa chết nhưng đã hôn mê.” Trần Hữu Phúc nhìn Miêu Vân Anh “Những thứ này không phải là mẹ bắt được đi?”
Mẹ mình có bản lĩnh như vậy? Vì sao trước kia anh không phát hiện ra chứ?
Nghe được lời Trần Hữu Phúc nói, những người còn lại đều nhìn về phía Miêu Vân Anh, thật sự chuyện này khiến bọn họ quá khiếp sợ.
Miêu Vân Anh không phải người da mặt dày mà ôm hết công lao của An Bảo về mình, dù muốn bảo vệ lai lịch bất phàm của An Bảo thì bà cũng không dám nói vậy vì sợ sẽ bị trách tội.
Bà đành giải thích: “Có lẽ hôm nay vận may của tôi khá tốt, khi vừa đi đến sườn núi phía tây liền nhặt được một con gà rừng, sau đó lại liên tiếp nhặt được thêm mấy con nữa. Có thể do thấy bọn tôi, nên chúng nó đi đường không cẩn thận liền đâm vào cây rồi hôn mê.”
“Nhặt được?”
“Đâm vào cây?”
“Tự đâm đầu hôn mê?”
Những lời này là để lừa gạt mấy đứa ngốc sao.
Miêu Vân Anh: Mấy người đều là kẻ ngốc.
Sau khi có An Bảo, Miêu Vân Anh cảm thấy bà là người có đầu óc, thông minh nhất cái nhà này, ngay cả ông chồng Trần Căn Sinh cũng không sánh được với bà.
Bà không hề cảm thấy mình tự cao tự đại, ngược lại rất tin tưởng điều này.
Nếu không, tại sao lúc ấy mẹ chồng lại báo mộng cho bà chuyện tiểu tiên nữ sắp đầu thai đến Trần gia mà không phải báo mộng cho con trai ruột của bà ấy chứ. Điều này chứng minh bà là người đầu óc nhanh nhạy, đáng để tín nhiệm và phó thác.
Còn hiện tại, mấy người trước mặt bà khi nhìn thấy gà rừng cùng thỏ hoang đều ngây người như kẻ ngốc.
Một đám ngốc, bà lừa gạt bọn họ làm gì?
Miêu Vân Anh liền giữ cậu lại: “Buổi tối ở nhà bà ăn cơm, đợi chút bà sẽ bảo Văn Gia mời ông nội con đến.”
Ninh Tu Ngạn có chút do dự, Miêu Vân Anh liền nói thêm: “Một chút cháu giúp trông chừng An Bảo để bà xử lý thịt rừng. Như vậy cháu có thể cùng chơi với An Bảo thêm một chút.” Bà biết được điểm yếu của tên nhóc này.
“Được ạ.” Quả nhiên Ninh Tu Ngạn vừa nghe vậy lập tức gật đầu.
Khi vừa vào đến sân nhà, Miêu Vân Anh liền gọi Miêu Xuân Hoa đến: “Con ôm An Bảo về phòng đút cho con bé miếng nước đi.”
An Bảo biết chắc chắn mình không thể xem người trong nhà làm thế nào để xử lý những con gà rừng và thỏ hoang đó. Tuy cô rất kiêu ngạo vì mình có thể mang về những con mồi này, nhưng vẫn ngoan ngoãn để Miêu Xuân Hoa ôm về phòng.
Ninh Tu Ngạn tự nhiên sẽ như cái đuôi nhỏ đi theo sau Miêu Xuân Hoa, cậu chỉ thích An Bảo; với cậu mà nói thịt gà hay thịt thỏ gì đó làm sao mềm mại, yêu kiều như An Bảo, đôi khi còn nhìn cậu tươi cười ngọt ngào lộ ra chiếc răng sữa trông vô cùng đáng yêu.
Nếu An Bảo biết tên nhóc này dám so sánh cô với gà rừng hay thỏ hoang, sẽ không thèm cười lộ răng sữa cho cậu xem nữa.
Miêu Vân Anh thấy thằng nhóc Trần Văn Gia cùng Trần Văn Dân đang ngồi xổm ở chân tường không biết đang làm gì, liền gọi: “Văn Gia, đi mời ông Ninh đến đây ăn cơm tối, nhất định phải mời được ông ấy, nếu ông ấy không đến thì cháu cũng đừng về nhà.”
“Vâng, bà nội cứ yên tâm.” Trần Văn Gia rất sợ người khác nói cậu làm không được việc, vỗ ngực nhỏ rồi nhanh chóng chạy đi.
“Em ba còn cõng chiếc sọt đứng ở đó làm gì? Luyến tiếc sọt cỏ sao?” Trần Hữu Lực nghe thấy động tính trong sân, cảm thấy kì quái liền hỏi.
Trần Hữu Phúc cũng không phản ứng lại anh cả mình, mắt nhìn về mẹ mình chờ chỉ thị, tuy anh có chút đau vai những vẫn cảm thấy vô cùng cao hứng.
Nghĩ vậy, Trần Hữu Phúc nhịn không được ngây ngốc nở nụ cười, khiến Trần Hữu Lực kinh ngạc. Vì trong ba anh em thì em ba của hắn là người có đầu óc nhất, nhưng hôm nay lại không khác gì một tên ngốc.
Thật ra Trần Hữu Lực không biết rằng một chút nữa thôi thì đâu chỉ có một tên ngốc.
“Đóng cửa lớn lại, thằng ba nhanh chóng đi đến sân sau, mấy người lớn các con cũng đi theo; Tiểu Thảo trông chừng bọn nhỏ không để bọn nó đi đến sân sau.” Miêu Vân Anh nhanh chóng sắp xếp mọi chuyện, Trần Hữu Phúc lập tức làm theo.
Hiện tại, mỗi nhà ngoài việc công tác trong đại đột sản xuất của chính phủ, thì còn được chia một phần đất riêng; do đó có thể trồng một ít lương thực cao sản như khoai lang, bắp để có cái ăn no bụng; hầu hết mọi người đều không nghĩ sẽ trồng rau, chẳng lẽ có lương thực không ăn lại đi ăn rau dại.
Mỗi nhà được trong thôn chia một phần đất không nhỏ, nên sau khi xây nhà xong vẫn còn thừa lại khoảnh đất nhỏ. Vì thế mỗi nhà đều mở một mảnh đất ở phía trước hoặc phía sau nhà để trồng một số loại rau cải vừa dễ trồng lại ăn ngon như cải trắng hay củ cải.
Chỉ là mỗi nhà không trồng nhiều rau lắm, bởi vì rau dưa cũng như các loại cây nông nghiệp khác đều cần phải tưới nước, nếu chỉ trông chờ vào trời mưa thì không thể nào tươi tốt được, vì thế cần phải ra sống gánh nước về tưới. Những nhà sống gần sông còn tạm ổn, còn ở xa thì việc gánh nước sẽ mất rất nhiều sức lực nên mọi người không muốn phí sức mà cũng chỉ thu hoạch được vài cọng rau dưa.
Sân sau của Trần gia cũng chỉ trồng rau dưa đủ cho người trong nhà ăn, còn một khoảnh đất thì vài năm trước có nuôi heo và mười mấy con gà. Nhưng sau khi nhà nước ra quy định mới thì khoảnh đất đó đến giờ vẫn để trống.
Miêu Vân Anh là người sạch sẽ, không thể chịu được trong sân chỉ toàn phân gà nên liền nhốt hai con gà đang nuôi vào góc tường, thường xuyên dọn sạch phân gà và trữ lại để làm phân bón.
“Chuyện gì vậy mẹ?” Trần Hữu Lực cảm thấy mẹ mình cứ thần thần bí bí, liền vừa đi vừa hỏi. Chờ khi đến sân sau, Trần Hữu Phúc đặt chiếc sọt xuống đất, lại vén lớp cỏ phủ trên mặt ra thì Trần Hữu Lực liền nhìn không chớp mắt.
“Trời!” Diêu Thúy Phân đi phía sau chồng mình vừa nhìn liếc qua liền không khống chế được hét lên.
Nhưng lại bị Miêu Vân Anh thấp giọng quát một câu: “Nói nhỏ một chút! Đừng để người khác nghe thấy.”
Diêu Thúy Phân vội che miệng mình lại, hai mắt nhìn chằm chằm chiếc sọt đựng đầy gà rừng và thỏ hoang, trong lòng cô ấy hưng phấn thiếu chút nữa đã nhảy lên, bàn tay dùng sức bóp lấy Trần Hữu Lực đang đứng ngốc bên cạnh.
Trần Hữu Lực giật mình: “Ai ui, nhiều như vậy sao?”
Trần Hữu Lương cũng không khác gì anh cả của hắn, nhưng vốn dĩ hắn là người ít nói nên lúc này cũng chỉ run rẩy khoé miệng mà không nói nên lời, tuy nhiên trong lòng lại rất kích động.
Trần Căn Sinh cũng hoảng sợ, dù là ai nếu đột nhiên nhìn thấy một sọt đầy gà rừng và thỏ hoang như vậy cũng không thể bình tĩnh được. Nhưng may mắn ông là người từng trải, nên chỉ kinh ngạc trong chốc lát liền nhìn vợ mình đang rất bình tĩnh, lên tiếng hỏi: “Những thứ này từ đâu tới?”
Đừng có nói với ông là bà săn được, vừa rồi bà còn ôm An Bảo ra ngoài đi dạo đó.
Nhưng Miêu Vân Anh lại đơn giản trả lời: “Thì ở trên núi chứ còn có thể là ở đâu?”
Đây là chuyện đương nhiên còn cần bà phải nói sao. Trần Căn Sinh trừng mắt liếc bà một cái: “Bà chỉ có thể cầm về chứ làm gì còn sức lực bắt được nhiều gà rừng cùng thỏ hoang đến vậy.” Nhưng Trần Căn Sinh cũng không nghĩ với phẩm chất và tính cách của bà vợ mình sẽ làm gì xấu, chỉ cảm thấy kỳ quái.
Lúc này, Trần Hữu Phúc sau khi dần thoát khỏi sự hưng phấn mới chợt ý thức được một vấn đề: Đúng vậy, những con gà rừng và thỏ hoang này từ đâu ra?
“Con ở trên núi tìm được mẹ, An Bảo cùng Tu Ngạn thì thấy những con mồi này vây quanh bọn họ, tất cả đều chưa chết nhưng đã hôn mê.” Trần Hữu Phúc nhìn Miêu Vân Anh “Những thứ này không phải là mẹ bắt được đi?”
Mẹ mình có bản lĩnh như vậy? Vì sao trước kia anh không phát hiện ra chứ?
Nghe được lời Trần Hữu Phúc nói, những người còn lại đều nhìn về phía Miêu Vân Anh, thật sự chuyện này khiến bọn họ quá khiếp sợ.
Miêu Vân Anh không phải người da mặt dày mà ôm hết công lao của An Bảo về mình, dù muốn bảo vệ lai lịch bất phàm của An Bảo thì bà cũng không dám nói vậy vì sợ sẽ bị trách tội.
Bà đành giải thích: “Có lẽ hôm nay vận may của tôi khá tốt, khi vừa đi đến sườn núi phía tây liền nhặt được một con gà rừng, sau đó lại liên tiếp nhặt được thêm mấy con nữa. Có thể do thấy bọn tôi, nên chúng nó đi đường không cẩn thận liền đâm vào cây rồi hôn mê.”
“Nhặt được?”
“Đâm vào cây?”
“Tự đâm đầu hôn mê?”
Những lời này là để lừa gạt mấy đứa ngốc sao.
Miêu Vân Anh: Mấy người đều là kẻ ngốc.
Sau khi có An Bảo, Miêu Vân Anh cảm thấy bà là người có đầu óc, thông minh nhất cái nhà này, ngay cả ông chồng Trần Căn Sinh cũng không sánh được với bà.
Bà không hề cảm thấy mình tự cao tự đại, ngược lại rất tin tưởng điều này.
Nếu không, tại sao lúc ấy mẹ chồng lại báo mộng cho bà chuyện tiểu tiên nữ sắp đầu thai đến Trần gia mà không phải báo mộng cho con trai ruột của bà ấy chứ. Điều này chứng minh bà là người đầu óc nhanh nhạy, đáng để tín nhiệm và phó thác.
Còn hiện tại, mấy người trước mặt bà khi nhìn thấy gà rừng cùng thỏ hoang đều ngây người như kẻ ngốc.
Một đám ngốc, bà lừa gạt bọn họ làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.