Thập Niên 70: An Bảo Đoàn Sủng

Chương 49:

Hoa Hạ Thanh Tửu

23/12/2021

“Hai ông cháu cầm nửa con gà rừng này về hầm canh đi.” Lúc tiễn Ninh lão gia tử ra cửa, Miêu Vân Anh cũng xách theo nửa con gà rừng được đặt trong sọt đưa cho ông.

Ninh lão gia tử đẩy trở về: “Như vậy không được, mọi người vất vả lắm mới có được chút thịt, tôi cũng không thiếu mấy thứ này, mọi người cứ giữ lại để ăn từ từ.”

“Ông cứ cầm đi, hiện tại thời tiết nóng bức, nếu ông không cầm thì để lâu cũng sẽ bị hỏng, đến lúc đó sẽ không ăn được sẽ rất lãng phí.”

Miêu Vân Anh mạnh tay nhét chiếc sọt vào trong ngực Ninh lão gia tử, nói: “Tôi biết ông chướng mắt những thứ này nhưng ít nhiều đều là tâm ý.”

Vì để ông chịu nhận gà rừng, bà còn cố ý nói những lời khiêu khích ông, khiến Ninh lão gia tử bật cười: “Được rồi, tôi sẽ nhận. Bất quá sau này, nếu tôi đưa cho bà ít thịt thì bà cũng không được phép từ chối. Vốn dĩ chuyện hai nhà chúng ta qua lại thân thiết mọi người trong thôn đều biết, hai ông cháu chúng tôi cũng thường đến đây ăn cơm; không chỉ mang đến một ít lương thực, dù có mang thịt đến thì ai có thể nói được gì? Chúng ta cứ lấy việc này làm lý do rồi thường xuyên làm thịt cá ăn, thời gian dài người trong thôn sẽ dần quen thôi. Nếu có người nói nhà các người dính chút ánh sáng của tôi thì cứ nói Tu Ngạn hận không thể cả ngày ở bên này, cứ xem như nhà mọi người đang giúp tôi trông chừng cháu nội.”

Hôm nay, Trần gia thu được nhiều gà rừng cùng thỏ hoang như vậy, nhưng lại không dám ăn một cách quang minh chính đại, còn phải đến nhà Hứa Nhị Thắng đổi xương thỏ về hầm canh để che mắt người khác. Ninh lão gia tử cảm thấy đây cũng không phải biện pháp lâu dài, không bằng dùng danh nghĩa của ông sẽ tốt hơn.

Tuy rằng ông muốn cháu trai chơi cùng mấy đứa nhỏ trong thôn, nhưng bản thân ông lại không thể nào giao tiếp với các thôn dân. Ông sống ẩn dật nên như vậy sẽ giúp tránh đi rất nhiều phiền toái. Tốt nhất là không chỉ khiến những bên trên cảm thấy an tâm, mà còn làm người trong thôn cảm thấy e dè.

Thôn dân đều cảm thấy nhà Ninh lão gia tử ở cao không thể với tới, chỉ có thể nhìn lên. Đôi lúc cũng cảm thấy hâm mộ hay ghen tỵ với Trần gia vì có thể qua lại thân mật với nhà ông, nhưng cũng không còn cách nào khác, vì bọn họ cũng không thể trèo cao.

Miêu Vân Anh cân nhắc, cảm thấy ý này rất tốt, hơn nữa bà cũng không phải người giả vờ khách sáo, liền sảng khoái đáp ứng: “Vậy được, liền làm theo ý của lão gia tử.”

Trước kia, khi Ninh lão gia tử xách thịt đến, Trần Căn Sinh liền cự tuyệt vì không muốn người khác nghĩ nhà ông dính ánh sáng của

Ninh lão gia tử. Lúc này cũng vậy, vì sĩ diện ông còn định phản đối, ai dè lại bị Miêu Vân Anh đáp ứng trước.



Ninh lão gia tử chụp vai cấp dưới cũ, nói: “Được rồi Căn Sinh à, ông còn không sảng khoái bằng em dâu, hiện tại so đo quá nhiều, không bằng với ông năm ấy làm người vừa dứt khoát lại lưu loát. Thôi trời cũng tối rồi, hai người đi vào nghỉ ngơi đi.”

Hai nhà bọn họ tuy cách nhau không xa nhưng cũng phải đi một đoạn đường. Trần Căn Sinh định bảo Trần Hữu Lực cầm đèn dầu đưa Ninh lão gia tử về, nhưng lại bị cự tuyệt: “Đưa về cái gì, cũng chỉ đi có vài bước, tôi lại chưa già đến nỗi không nhìn thấy rõ đường đi, hơn nữa đêm nay còn có trăng. Mọi người đi vào đi.”

Nói xong, ông nắm tay Ninh Tu Ngạn đi về. Năm đó, nếu không phải phần đất xung quanh Trần gia không thể xây nhà thì ông với Trần gia đã là hàng xóm của nhau.

“Sao bà lại đáp ứng Ninh lão?” Vừa đi vào sân, Trần Căn Sinh liền giữ Miêu Vân Anh lại, bất mãn mà nói thầm với bà.

Miêu Vân Anh thấp giọng nói: “Ông thì biết cái gì. Sau này không chừng nhà chúng ta sẽ thường xuyên được ăn thịt, chẳng lẽ mỗi lần như vậy đều phải che che giấu giấu? Tôi không đi mua thịt, khi nấu cơm chỉ cần có một chút mùi thịt cũng không dám để bên ngoài ngửi được, nhưng ông có thể che giấu được mãi sao?

“Sao lại có thể thường xuyên ăn thịt?” Trần Căn Sinh bất mãn “Tôi đã nói với bà là không được chiếm tiện nghi của Ninh lão, ông lấy chính là…”

“Tôi biết, tôi biết.” Miêu Vân Anh không kiên nhẫn đành phải ngắt lời ông chồng nhà mình “Biết rồi, đó là cấp trên của ông. Nhưng An Bảo nhà chúng ta là đứa bé có phúc khí, có lần này liền khó đảm bảo sẽ không có lần sau. Chẳng lẽ ông muốn đứa nhỏ suốt ngày ở nhà, không đi vào núi hay ra bờ sông? Hơn nữa, tôi thấy An Bảo tuy còn nhỏ nhưng đã biết đau lòng người trong nhà, không chừng hôm nay đứa nhỏ này cố ý cầu xin thần tiên, ông không thấy hôm nay con bé cao hứng còn bảo tôi ăn nhiều thịt sao.”

Miêu Vân Anh cười một tiếng rồi phất tay rời đi: “Tôi còn chưa xong việc, đợi chút lại nói tiếp.” Lão già này có cái gì sao không chờ về phòng rồi nói lại đi nói ở trong sân, nếu bị người khác nghe được thì phải làm sao.

Nhóm con cháu trong nhà thấy hai vợ chồng thấp giọng nói chuyện với nhau, nhưng không ai dám tiến lại gần để nghe.

Bà đi rất nhanh để lại Trần Căn Sinh đứng đó, bỗng nhiên ông cảm thấy có chút ghen tỵ, tự mình lẩm bẩm: “Tại sao An Bảo không bảo người làm ông nội như tôi ăn thêm thịt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: An Bảo Đoàn Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook