Thập Niên 70: An Bảo Đoàn Sủng
Chương 4:
Hoa Hạ Thanh Tửu
11/11/2021
Diêu Thuý Phân cảm khái, quả nhiên là mẹ chồng cô lợi hại, dưới tình huống quỷ dị như vậy bà vẫn có thể bình tĩnh còn chuẩn bị đón đứa bé sắp ra đời. Cũng may là Miêu Vân Anh nhanh tay nếu không đứa bé đã rơi ra giường đất. Diêu Thuý Phân thấy vậy liền chạy đến giúp một tay.
“Ai u, đứa bé thật có tinh thần, sức lực cũng lớn, mới vừa ra đời đã lăn lộn, thiếu chút nữa mẹ đã không tiếp được nó.” Gương mặt Miêu Vân Anh vui vẻ ôm đứa bé mới sinh.
Tuy rằng không phải bà mụ nhưng bà cũng đã nhìn mấy người con dâu sinh con, bà liền chỉ huy con dâu cả cắt cuống rốn, sau đó thuận tay nâng mông đứa bé lên, ánh mắt dừng lại ở giữa hai chân.
“Sao…” Lại là một bé gái?
Miêu Vân Anh chưa nói hết câu thì trong đầu liền chợt nhớ, đây là đứa bé nhà thần tiên đầu thai liền ngậm miệng, cũng không bị Diêu Thuý Phân - người đang rối rắm không biết giúp em dâu dọn dẹp nhau thai như thế nào trông thấy.
A An cảm thấy mình đang bị một người ôm lấy, liền cảm nhận rõ ràng mông bị người nào đó đánh một cái, cô rất không vui không biết sao lại như thế này? Tại sao không giống như lời vị thần tiên kia nói, vừa mới đầu thai đã bị đánh? Phúc báo mà ngài ấy nói đâu?
Nghe nói phúc vận mà cô có được tương đương như con gái của thần tiên, như thế nào vừa đến đây lại bị đánh?
Không biết là do thân thể không khống chế được hay là do thực sự ủy khuất mà A An khóc lên một tiếng.
“Tiếng nhóc này thật có lực.” Đột nhiên từ cửa truyền đến một giọng nói, là Mã bà tử được mời đến đỡ đẻ.
“Thật là xin lỗi, đưa nhỏ này vừa sinh ra tôi liền đến... Thuý Phân à, tôi tới giúp cháu dọn dẹp nhau thai.”
Một bên, Mã bà tử vừa rửa tay vừa cảm thấy ngượng ngùng cũng không biết nên nói như thế nào? Lúc sắp đến đây, đột nhiên bà bị đau bụng không nhịn nổi đành phải nhanh chóng đi nhà xí. Đợi khi bà đi nhà xí xong chạy đến nhà họ Trần thì đứa bé đã ra đời. Trong lòng bà cũng rất băn khoăn, một bên xoa bụng Miêu Xuân Hoa một bên lại xem đứa bé đang được lau mình.
“Đứa bé này diện mạo thật tốt, vừa mới sinh ra nhưng làn da không hề nhăn nheo.”
Miêu Vân Anh thầm nghĩ, đây là đứa bé nhà thần tiên đầu thai đến đây nên đương nhiên xinh đẹp. Tuy rằng là bé gái nhưng bé chỉ khóc vài tiếng tiền an tĩnh, dáng vẻ bé bỏng nhắm mắt lại trông rất ngoan ngoãn, bà rất thích.
Nhìn thấy bộ dáng yêu thích của Miêu Vân Anh, Mã bà tử liền khen ngợi không cần suy nghĩ: “Nhà thím lại có thêm một tôn tử béo mập, sau này con cháu mãn đường chỉ cần chờ hưởng phúc thôi.”
Những lời tốt đẹp thường dễ nghe, Mã bà tử cũng muốn Trần gia cao hứng hơn để bà có thể được nhiều chỗ tốt hơn.
Vốn dĩ Miêu Xuân Hoa đang nằm trên giường đất lo lắng đứa nhỏ là con gái, tuy rằng cô không phải loại người trọng nam khinh nữ chỉ nghĩ đến bé trai, nhưng mẹ chồng cũng chính là cô họ đối xử với cô khá tốt lại thích cháu trai. Bởi vậy, cô nghĩ nếu đứa con đầu lòng là bé trai thì vị trí ở nhà chồng cũng vững chắc hơn.
Lúc này, nghe Mã bà tử nói như vậy cô nghĩ rằng mình sinh được con trai liền nhẹ nhõm thở ra.
A An đang được Miêu Vân Anh lau khô người chuẩn bị đặt bé xuống chiếc đệm nhỏ, vừa nghe thấy một câu như vậy sợ đến mức mở to hai mắt, đương nhiên trước mắt chỉ là một mảng sương mù không thấy rõ phía trước là gì.
Cháu trai béo múp? Chẳng lẽ cô đầu thai thành con trai sao? Tiên nhân kia lẽ nào không đáng tin cậy đến vậy, thay đổi giới tính của cô sao?
Không cần, bảo bảo không cần a!
Thâm tâm A An rất kháng cự việc mình trở thành bé trai, trong lòng không vui liền nghe thấy Miêu Vân Anh vừa bọc chăn nhỏ cho cô vừa nói: “Đây là cháu gái, một đứa cháu gái béo mập. Nhìn con bé sinh ra thật tốt, dáng vẻ xinh đẹp, vừa sinh ra liền biết trợn mắt, thật thông minh.”
Miêu Vân Anh vui vẻ rạo rực liên tục khen cháu gái nhà mình. Ban đầu, bà còn muốn ôm cháu trai, nhưng khi thấy bộ đang khả ái của đứa cháu gái nhỏ liền càng nhìn càng thích, thật hợp ý mình.
Diêu Thuý Phân đứng bên cạnh cũng không tiếc lời khen: “Còn không phải sao. Mẹ à, người xem hai mắt của bé tròn xoe chuyển động như là có thể nhìn thấy đồ vật, em dâu thật sự sinh ra một đứa bé ngoan.”
Vốn dĩ nghe thấy Miêu Vân Anh sửa lại là bé gái thì Miêu Xuân Hoa vừa mới nhẹ nhõm một hơi liền cảm thấy căng thẳng, bụng đột nhiên đau lên.
Mã bà tử cũng cảm thấy lo lắng, sợ là không kiếm được chỗ tốt. Bình thường, nếu là bé trai thì chỗ tốt sẽ nhiều hơn, còn là bé gái thì chủ nhà sẽ không thoải mái liền chỉ trả rất ít. Nhưng bà thấy Miêu Vân Anh lại rất yêu thích đứa cháu gái liền cảm thấy an tâm hơn, vui vẻ hớn hở chạy đến giúp đỡ dọn dẹp nhau thai.
Miêu Xuân Hoa nghe mẹ chồng nói vậy cũng cảm thấy thoải mái hơn, cô xoay đầu tìm con mình, thấy Miêu Vân Anh ôm con gái vào trong ngực giống như bảo bối. Con gái mình đương nhiên là cô sẽ yêu thương bé, bây giờ nhìn thấy dù là con gái mẹ chồng cũng yêu thích bé nên cô cảm thấy an tâm, nhẹ nhõm hơn.
“Mẹ, con muốn nhìn bé một chút.” Mặc dù cảm thấy rất mệt mỏi nhưng Miêu Xuân Hoa vẫn muốn nhìn con mình, cô suy yếu duỗi tay về phía Miêu Vân Anh.
“Xuân Hoa à, nhìn xem Bảo Nhi nhà chúng ta rất đáng yêu, nhìn là biết được nhiều người yêu thích.”
Miêu Vân Anh thấy con dâu muốn nhìn con, liền ôm A An đưa qua trước mặt mẹ bé, bất quá bà cũng không buông tay, vẫn ôm bé trong lòng ngực, bà nói: “Phải rồi, con có đói bụng không? Để mẹ bảo chị dâu cả nấu cho con bát đường đỏ trứng gà.”
Miêu Xuân Hoa cảm thấy hạnh phúc khí nhìn thấy bé đang nằm trong chiếc chăn nhỏ do chính tay cô khâu vá. Đây là đứa bé cô mang thai mười tháng sinh ra, vừa nhìn thấy bé ánh mắt cô trở nên mềm mại, ướt át, không giấu được cảm giác yêu thích. Đúng như mẹ chồng nói, đứa bé này đúng là người gặp người thích mà.
Sau đó, cô nghe mẹ chồng hỏi như vậy liền cảm thấy hiện tại bản thân muốn ngủ hơn, liền suy yếu nói: “Mẹ, con muốn ngủ một chút.”
Cô đau cả đêm, lúc này đã gần rạng sáng, hơn nữa sinh con hao phí thể lực, bụng không đói nhưng ngược lại rất buồn ngủ.
Miêu Vân Anh vội ôm cháu gái đứng dậy, “Được rồi, con ngủ đi, đợi khi nào thức dậy rồi ăn.”
“Ai u, đứa bé thật có tinh thần, sức lực cũng lớn, mới vừa ra đời đã lăn lộn, thiếu chút nữa mẹ đã không tiếp được nó.” Gương mặt Miêu Vân Anh vui vẻ ôm đứa bé mới sinh.
Tuy rằng không phải bà mụ nhưng bà cũng đã nhìn mấy người con dâu sinh con, bà liền chỉ huy con dâu cả cắt cuống rốn, sau đó thuận tay nâng mông đứa bé lên, ánh mắt dừng lại ở giữa hai chân.
“Sao…” Lại là một bé gái?
Miêu Vân Anh chưa nói hết câu thì trong đầu liền chợt nhớ, đây là đứa bé nhà thần tiên đầu thai liền ngậm miệng, cũng không bị Diêu Thuý Phân - người đang rối rắm không biết giúp em dâu dọn dẹp nhau thai như thế nào trông thấy.
A An cảm thấy mình đang bị một người ôm lấy, liền cảm nhận rõ ràng mông bị người nào đó đánh một cái, cô rất không vui không biết sao lại như thế này? Tại sao không giống như lời vị thần tiên kia nói, vừa mới đầu thai đã bị đánh? Phúc báo mà ngài ấy nói đâu?
Nghe nói phúc vận mà cô có được tương đương như con gái của thần tiên, như thế nào vừa đến đây lại bị đánh?
Không biết là do thân thể không khống chế được hay là do thực sự ủy khuất mà A An khóc lên một tiếng.
“Tiếng nhóc này thật có lực.” Đột nhiên từ cửa truyền đến một giọng nói, là Mã bà tử được mời đến đỡ đẻ.
“Thật là xin lỗi, đưa nhỏ này vừa sinh ra tôi liền đến... Thuý Phân à, tôi tới giúp cháu dọn dẹp nhau thai.”
Một bên, Mã bà tử vừa rửa tay vừa cảm thấy ngượng ngùng cũng không biết nên nói như thế nào? Lúc sắp đến đây, đột nhiên bà bị đau bụng không nhịn nổi đành phải nhanh chóng đi nhà xí. Đợi khi bà đi nhà xí xong chạy đến nhà họ Trần thì đứa bé đã ra đời. Trong lòng bà cũng rất băn khoăn, một bên xoa bụng Miêu Xuân Hoa một bên lại xem đứa bé đang được lau mình.
“Đứa bé này diện mạo thật tốt, vừa mới sinh ra nhưng làn da không hề nhăn nheo.”
Miêu Vân Anh thầm nghĩ, đây là đứa bé nhà thần tiên đầu thai đến đây nên đương nhiên xinh đẹp. Tuy rằng là bé gái nhưng bé chỉ khóc vài tiếng tiền an tĩnh, dáng vẻ bé bỏng nhắm mắt lại trông rất ngoan ngoãn, bà rất thích.
Nhìn thấy bộ dáng yêu thích của Miêu Vân Anh, Mã bà tử liền khen ngợi không cần suy nghĩ: “Nhà thím lại có thêm một tôn tử béo mập, sau này con cháu mãn đường chỉ cần chờ hưởng phúc thôi.”
Những lời tốt đẹp thường dễ nghe, Mã bà tử cũng muốn Trần gia cao hứng hơn để bà có thể được nhiều chỗ tốt hơn.
Vốn dĩ Miêu Xuân Hoa đang nằm trên giường đất lo lắng đứa nhỏ là con gái, tuy rằng cô không phải loại người trọng nam khinh nữ chỉ nghĩ đến bé trai, nhưng mẹ chồng cũng chính là cô họ đối xử với cô khá tốt lại thích cháu trai. Bởi vậy, cô nghĩ nếu đứa con đầu lòng là bé trai thì vị trí ở nhà chồng cũng vững chắc hơn.
Lúc này, nghe Mã bà tử nói như vậy cô nghĩ rằng mình sinh được con trai liền nhẹ nhõm thở ra.
A An đang được Miêu Vân Anh lau khô người chuẩn bị đặt bé xuống chiếc đệm nhỏ, vừa nghe thấy một câu như vậy sợ đến mức mở to hai mắt, đương nhiên trước mắt chỉ là một mảng sương mù không thấy rõ phía trước là gì.
Cháu trai béo múp? Chẳng lẽ cô đầu thai thành con trai sao? Tiên nhân kia lẽ nào không đáng tin cậy đến vậy, thay đổi giới tính của cô sao?
Không cần, bảo bảo không cần a!
Thâm tâm A An rất kháng cự việc mình trở thành bé trai, trong lòng không vui liền nghe thấy Miêu Vân Anh vừa bọc chăn nhỏ cho cô vừa nói: “Đây là cháu gái, một đứa cháu gái béo mập. Nhìn con bé sinh ra thật tốt, dáng vẻ xinh đẹp, vừa sinh ra liền biết trợn mắt, thật thông minh.”
Miêu Vân Anh vui vẻ rạo rực liên tục khen cháu gái nhà mình. Ban đầu, bà còn muốn ôm cháu trai, nhưng khi thấy bộ đang khả ái của đứa cháu gái nhỏ liền càng nhìn càng thích, thật hợp ý mình.
Diêu Thuý Phân đứng bên cạnh cũng không tiếc lời khen: “Còn không phải sao. Mẹ à, người xem hai mắt của bé tròn xoe chuyển động như là có thể nhìn thấy đồ vật, em dâu thật sự sinh ra một đứa bé ngoan.”
Vốn dĩ nghe thấy Miêu Vân Anh sửa lại là bé gái thì Miêu Xuân Hoa vừa mới nhẹ nhõm một hơi liền cảm thấy căng thẳng, bụng đột nhiên đau lên.
Mã bà tử cũng cảm thấy lo lắng, sợ là không kiếm được chỗ tốt. Bình thường, nếu là bé trai thì chỗ tốt sẽ nhiều hơn, còn là bé gái thì chủ nhà sẽ không thoải mái liền chỉ trả rất ít. Nhưng bà thấy Miêu Vân Anh lại rất yêu thích đứa cháu gái liền cảm thấy an tâm hơn, vui vẻ hớn hở chạy đến giúp đỡ dọn dẹp nhau thai.
Miêu Xuân Hoa nghe mẹ chồng nói vậy cũng cảm thấy thoải mái hơn, cô xoay đầu tìm con mình, thấy Miêu Vân Anh ôm con gái vào trong ngực giống như bảo bối. Con gái mình đương nhiên là cô sẽ yêu thương bé, bây giờ nhìn thấy dù là con gái mẹ chồng cũng yêu thích bé nên cô cảm thấy an tâm, nhẹ nhõm hơn.
“Mẹ, con muốn nhìn bé một chút.” Mặc dù cảm thấy rất mệt mỏi nhưng Miêu Xuân Hoa vẫn muốn nhìn con mình, cô suy yếu duỗi tay về phía Miêu Vân Anh.
“Xuân Hoa à, nhìn xem Bảo Nhi nhà chúng ta rất đáng yêu, nhìn là biết được nhiều người yêu thích.”
Miêu Vân Anh thấy con dâu muốn nhìn con, liền ôm A An đưa qua trước mặt mẹ bé, bất quá bà cũng không buông tay, vẫn ôm bé trong lòng ngực, bà nói: “Phải rồi, con có đói bụng không? Để mẹ bảo chị dâu cả nấu cho con bát đường đỏ trứng gà.”
Miêu Xuân Hoa cảm thấy hạnh phúc khí nhìn thấy bé đang nằm trong chiếc chăn nhỏ do chính tay cô khâu vá. Đây là đứa bé cô mang thai mười tháng sinh ra, vừa nhìn thấy bé ánh mắt cô trở nên mềm mại, ướt át, không giấu được cảm giác yêu thích. Đúng như mẹ chồng nói, đứa bé này đúng là người gặp người thích mà.
Sau đó, cô nghe mẹ chồng hỏi như vậy liền cảm thấy hiện tại bản thân muốn ngủ hơn, liền suy yếu nói: “Mẹ, con muốn ngủ một chút.”
Cô đau cả đêm, lúc này đã gần rạng sáng, hơn nữa sinh con hao phí thể lực, bụng không đói nhưng ngược lại rất buồn ngủ.
Miêu Vân Anh vội ôm cháu gái đứng dậy, “Được rồi, con ngủ đi, đợi khi nào thức dậy rồi ăn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.