Thập Niên 70: An Bảo Đoàn Sủng
Chương 6:
Hoa Hạ Thanh Tửu
11/11/2021
Bà không lo lắng về vợ thằng cả, người con dâu này bản tính lương thiện, trước nay đều biết phân biệt nặng nhẹ. Nếu là vợ thằng hai thì chắc chắn bà sẽ răn dạy thật tốt một phen.
Diêu Thuý Phân quả nhiên hiểu rất rõ, cũng biết chuyện này nếu bị người ngoài biết thì toàn bộ nhà họ Trần đều gặp họa. Nghe mẹ chồng nói vậy cô liền gật đầu thật mạnh, trong lòng cô còn đưa ra quyết định đến cả chồng mình cô cũng không tiết lộ nửa lời.
“Mẹ, người yên tâm, con biết rất rõ.”
Miêu Vân Anh vừa lòng gật đầu, trong ba người con dâu, trừ bỏ vợ thằng hai làm bà bất mãn thì hai người còn lại đều rất tốt.
“À mẹ, để con đi nấu cơm cho em dâu, đợi em ấy tỉnh lại liền có thể ăn.” Nhìn sắc trời bên ngoài, Diêu Thúy Phân rất hiểu chuyện lên tiếng.
Miêu Vân Anh càng thêm vừa lòng với cô, lấy chìa khoá bên hông mình đưa qua “Chính con đi múc lương thực, lại gọi vợ thằng hai dậy nấu cơm, bây giờ là khi nào mà lại ngủ nướng. Còn con về phòng chợp mắt một chút đi, đã cả đêm không ngủ rồi.”
Em dâu sinh con mà vợ thằng hai cũng không biết đến giúp đỡ một chút, đúng là tính tình không tốt.
Diêu Thuý Phân đáp lời rồi đi ra ngoài. Miêu Vân Anh vừa quay đầu lại liền thấy gương mặt thằng con út nhà mình vẫn ngốc lăng, liền duỗi tay đánh vào đầu anh một phát: “Lời mẹ nói con có nhớ kỹ không?”
Trần Hữu Phúc bị mẹ mình dùng quạt hương bồ đập một cái, đầu như muốn thấp đi một nửa, “Ai da, mẹ đánh con muốn choáng váng cả đầu.”
Nếu có Trần Căn Sinh - người cũng vừa bị chiếc quạt hương bồ này đánh một cái ở đây, nhất định ông sẽ nói: Con trai à, chịu đựng đi.
Trần Hữu Phúc trừng đôi mắt hẹp của mình hỏi: “Mẹ, người nói đều là sự thật sao? Bụng của Xuân Hoa thật sự xuất hiện...”
Vừa nói đến đó lại bị mẹ già nhà mình trừng một cái, Trần Hữu Phúc liền nuốt xuống những lời muốn nói.
Thấy gương mặt mẹ mình có chút dịu đi liền vội hỏi tiếp, “Nói không chừng con gái của con là...”
“Là cái gì? Đó là con gái con.” Miêu Vân Anh trừng anh thêm cái nữa. “Phải nhớ kỹ đứa bé này là bảo bối của nhà họ Trần chúng ta, sau này phải hết lòng yêu thương con bé.”
“Mẹ à, người không nói con cũng sẽ yêu thương con bé, đó là con gái của con, nhìn xem diện mạo con bé thật tốt, rất giống con.”
Miêu Vân Anh nhìn gương mặt đen của đứa con út liền ghét bỏ: “Giống cái gì, nếu giống con thì chẳng khác nào cục than đen. Cháu gái mẹ xinh đẹp, trắng trẻo mập mạp, đây là giống mẹ con bé, con bớt tự luyến đi.”
Trần Hữu Phúc sờ sờ gương mặt của mình bị phơi đen do thu hoạch vụ thu, đây có phải là mẹ ruột không, lại chê bai mình như vậy. Bất quá, nghĩ đến con gái giống vợ mình anh lại không nhịn được cười rộ lên, làn da vợ mình đúng là rất tốt, thật mềm mại.
Miêu Vân Anh nói xong liền không thèm để ý đến Trần Hữu Phúc, chỉ mở to mắt nhìn cái bọc nhỏ trên giường. Bà nhìn bé gái vừa ngủ vừa chép chép miệng nhỏ, liền không nhịn được nở nụ cười từ ái.
Trần Hữu Phúc thấy vậy liền không ngừng cảm thán, con gái mình thật có bản lĩnh, có thể khiến mẹ già nhà mình luôn thiên vị cháu yêu thích đến vậy.
“Mẹ, con gái con nên gọi là gì? Cũng không thể suốt ngày cứ gọi con gái, con gái suốt?” Sau một hồi đắc ý, Trần Hữu Phúc phát huy tình yêu của cha, bắt đầu vì con gái mà suy xét đến việc đặt tên. Thế nhưng trong bụng anh lại không có nhiều chữ nghĩa, kiến thức những năm đi học đã không còn nhớ gì. Bất quá tên của con gái nên là do người làm cha như anh đặt, vì thế chỉ còn cách vò đầu bứt tóc suy nghĩ.
Miêu Vân Anh nhìn đứa bé nằm trong tã lót ngủ say sưa, đứa bé này có phúc khí tương lại sẽ có tạo hoá khác người thường. Vì thế, đáng lẽ phải gọi phúc bảo, thế nhưng thời điểm này bà cũng không muốn cả nhà gặp họa: “Gọi là An Bảo đi.”
Trần Hữu Phúc sửng sốt: “An Bảo?”
“Ở thời đại này, không mong điều gì khác, chỉ hy vọng đứa bé này cả đời bình an, thuận lợi.”
Trần Hữu Phúc lẩm bẩm cái tên An Bảo mấy lần, cảm thấy kêu rất thuận miệng, liền gọi An Bảo, Bảo Bảo của cha, trên mặt nở nụ cười thật tươi.
“Mẹ à, thật không nghĩ đến người lợi hại như vậy, tên nghe rất hay, Trần An Bảo thật là dễ nghe.”
Đúng là Miêu Vân Anh không nghĩ đến thằng con trai nhà mình có thể liên kết An Bảo với Bảo Bảo của cha*, chỉ liếc mắt nhìn Trần Hữu Phúc: “An Bảo là nhũ danh, trước tiên cứ gọi như vậy, chờ mẹ tìm người hỏi bát tự* của đứa bé này rồi lấy tên thật.”
*Hai từ có cách đọc tương tự nhau.
*Bát tự: Ngày tháng năm sinh.
Ngay lập tức Trần Hữu Phúc bị dọa sợ: “Mẹ à, đừng nha. Thời buổi này người còn dám đi tìm người đoán mệnh, vạn nhất bị mọi người tóm được…”
“Phi phi phi, con câm miệng lại ngay.” Miêu Vân Anh trừng mắt nhìn thằng con mình, “Khi mẹ bằng tuổi con còn có thể bị người tóm được? Mẹ đi tìm Ninh lão gia tử hỏi một chút, ông ấy là người có ăn có học, hiểu rộng biết nhiều. Được rồi, việc này không cần con quan tâm, mẹ tự lo liệu.”
Trần Hữu Phúc còn tưởng tên con gái sẽ do mình đặt, không ngờ lại bị mẹ mình giành mất, liền có chút ai oán, bất quá rất nhanh anh đã chú ý đến việc khác.
Bé con nào đó vừa mới sinh ra đã đại tiện rồi.
Diêu Thuý Phân quả nhiên hiểu rất rõ, cũng biết chuyện này nếu bị người ngoài biết thì toàn bộ nhà họ Trần đều gặp họa. Nghe mẹ chồng nói vậy cô liền gật đầu thật mạnh, trong lòng cô còn đưa ra quyết định đến cả chồng mình cô cũng không tiết lộ nửa lời.
“Mẹ, người yên tâm, con biết rất rõ.”
Miêu Vân Anh vừa lòng gật đầu, trong ba người con dâu, trừ bỏ vợ thằng hai làm bà bất mãn thì hai người còn lại đều rất tốt.
“À mẹ, để con đi nấu cơm cho em dâu, đợi em ấy tỉnh lại liền có thể ăn.” Nhìn sắc trời bên ngoài, Diêu Thúy Phân rất hiểu chuyện lên tiếng.
Miêu Vân Anh càng thêm vừa lòng với cô, lấy chìa khoá bên hông mình đưa qua “Chính con đi múc lương thực, lại gọi vợ thằng hai dậy nấu cơm, bây giờ là khi nào mà lại ngủ nướng. Còn con về phòng chợp mắt một chút đi, đã cả đêm không ngủ rồi.”
Em dâu sinh con mà vợ thằng hai cũng không biết đến giúp đỡ một chút, đúng là tính tình không tốt.
Diêu Thuý Phân đáp lời rồi đi ra ngoài. Miêu Vân Anh vừa quay đầu lại liền thấy gương mặt thằng con út nhà mình vẫn ngốc lăng, liền duỗi tay đánh vào đầu anh một phát: “Lời mẹ nói con có nhớ kỹ không?”
Trần Hữu Phúc bị mẹ mình dùng quạt hương bồ đập một cái, đầu như muốn thấp đi một nửa, “Ai da, mẹ đánh con muốn choáng váng cả đầu.”
Nếu có Trần Căn Sinh - người cũng vừa bị chiếc quạt hương bồ này đánh một cái ở đây, nhất định ông sẽ nói: Con trai à, chịu đựng đi.
Trần Hữu Phúc trừng đôi mắt hẹp của mình hỏi: “Mẹ, người nói đều là sự thật sao? Bụng của Xuân Hoa thật sự xuất hiện...”
Vừa nói đến đó lại bị mẹ già nhà mình trừng một cái, Trần Hữu Phúc liền nuốt xuống những lời muốn nói.
Thấy gương mặt mẹ mình có chút dịu đi liền vội hỏi tiếp, “Nói không chừng con gái của con là...”
“Là cái gì? Đó là con gái con.” Miêu Vân Anh trừng anh thêm cái nữa. “Phải nhớ kỹ đứa bé này là bảo bối của nhà họ Trần chúng ta, sau này phải hết lòng yêu thương con bé.”
“Mẹ à, người không nói con cũng sẽ yêu thương con bé, đó là con gái của con, nhìn xem diện mạo con bé thật tốt, rất giống con.”
Miêu Vân Anh nhìn gương mặt đen của đứa con út liền ghét bỏ: “Giống cái gì, nếu giống con thì chẳng khác nào cục than đen. Cháu gái mẹ xinh đẹp, trắng trẻo mập mạp, đây là giống mẹ con bé, con bớt tự luyến đi.”
Trần Hữu Phúc sờ sờ gương mặt của mình bị phơi đen do thu hoạch vụ thu, đây có phải là mẹ ruột không, lại chê bai mình như vậy. Bất quá, nghĩ đến con gái giống vợ mình anh lại không nhịn được cười rộ lên, làn da vợ mình đúng là rất tốt, thật mềm mại.
Miêu Vân Anh nói xong liền không thèm để ý đến Trần Hữu Phúc, chỉ mở to mắt nhìn cái bọc nhỏ trên giường. Bà nhìn bé gái vừa ngủ vừa chép chép miệng nhỏ, liền không nhịn được nở nụ cười từ ái.
Trần Hữu Phúc thấy vậy liền không ngừng cảm thán, con gái mình thật có bản lĩnh, có thể khiến mẹ già nhà mình luôn thiên vị cháu yêu thích đến vậy.
“Mẹ, con gái con nên gọi là gì? Cũng không thể suốt ngày cứ gọi con gái, con gái suốt?” Sau một hồi đắc ý, Trần Hữu Phúc phát huy tình yêu của cha, bắt đầu vì con gái mà suy xét đến việc đặt tên. Thế nhưng trong bụng anh lại không có nhiều chữ nghĩa, kiến thức những năm đi học đã không còn nhớ gì. Bất quá tên của con gái nên là do người làm cha như anh đặt, vì thế chỉ còn cách vò đầu bứt tóc suy nghĩ.
Miêu Vân Anh nhìn đứa bé nằm trong tã lót ngủ say sưa, đứa bé này có phúc khí tương lại sẽ có tạo hoá khác người thường. Vì thế, đáng lẽ phải gọi phúc bảo, thế nhưng thời điểm này bà cũng không muốn cả nhà gặp họa: “Gọi là An Bảo đi.”
Trần Hữu Phúc sửng sốt: “An Bảo?”
“Ở thời đại này, không mong điều gì khác, chỉ hy vọng đứa bé này cả đời bình an, thuận lợi.”
Trần Hữu Phúc lẩm bẩm cái tên An Bảo mấy lần, cảm thấy kêu rất thuận miệng, liền gọi An Bảo, Bảo Bảo của cha, trên mặt nở nụ cười thật tươi.
“Mẹ à, thật không nghĩ đến người lợi hại như vậy, tên nghe rất hay, Trần An Bảo thật là dễ nghe.”
Đúng là Miêu Vân Anh không nghĩ đến thằng con trai nhà mình có thể liên kết An Bảo với Bảo Bảo của cha*, chỉ liếc mắt nhìn Trần Hữu Phúc: “An Bảo là nhũ danh, trước tiên cứ gọi như vậy, chờ mẹ tìm người hỏi bát tự* của đứa bé này rồi lấy tên thật.”
*Hai từ có cách đọc tương tự nhau.
*Bát tự: Ngày tháng năm sinh.
Ngay lập tức Trần Hữu Phúc bị dọa sợ: “Mẹ à, đừng nha. Thời buổi này người còn dám đi tìm người đoán mệnh, vạn nhất bị mọi người tóm được…”
“Phi phi phi, con câm miệng lại ngay.” Miêu Vân Anh trừng mắt nhìn thằng con mình, “Khi mẹ bằng tuổi con còn có thể bị người tóm được? Mẹ đi tìm Ninh lão gia tử hỏi một chút, ông ấy là người có ăn có học, hiểu rộng biết nhiều. Được rồi, việc này không cần con quan tâm, mẹ tự lo liệu.”
Trần Hữu Phúc còn tưởng tên con gái sẽ do mình đặt, không ngờ lại bị mẹ mình giành mất, liền có chút ai oán, bất quá rất nhanh anh đã chú ý đến việc khác.
Bé con nào đó vừa mới sinh ra đã đại tiện rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.