Thập Niên 70: An Bảo Đoàn Sủng
Chương 8:
Hoa Hạ Thanh Tửu
11/11/2021
Nhà bếp cũng không còn việc của bà, lúc này Miêu Vân Anh chợt nhớ đến mình còn chưa nói với Trần Căn Sinh là đứa bé đã chào đời, liền đi về phòng chính. Bà liếc mắt một cái liền thấy vợ thằng hai - Vương Tiểu Thảo vừa ngáp vừa lười biếng từ trong phòng đi ra, mặt bà liền trầm xuống.
“Em dâu cô đã sinh xong cô cũng không biết phụ giúp một tay, chỉ biết ngủ nướng. Nhanh đi giúp chị dâu cô nấu cơm đi.”
“Vâng, con đi liền đây mẹ.” Vương Tiểu Thảo sợ mẹ chồng, tuy rằng trong lòng nghĩ vì cái gì phải đi giúp vợ chú ba nhưng cũng không dám nói ra miệng. Bất quá cô ta cũng tò mò muốn biết em dâu sinh con trai hay con gái, vừa định mở miệng hỏi liền thấy Trần Hữu Phúc vội vã từ bên ngoài chạy vào.
“Mẹ, mẹ, người mau ra đây.” Trần Hữu Phúc chạy như bị chó rượt, “ầm” một phát liền đóng chặt cổng, chạy thình thịch vào nhà.
Miêu Vân Anh vừa định bảo thằng con động tác nhẹ nhàng một chút, cẩn thận để không đánh thức An Bảo, liền ngây người khi nhìn thấy đồ vật trong tay anh, sau đó bước nhanh đến hỏi “Từ đâu mà có?”
Trong tay Trần Hữu Phúc đang xách một con gà đã gục cổ xuống, vừa nhìn là biết gà rừng, lông gà nhà nuôi không nhiều màu như vậy.
“Con vừa đi đến cổng liền thấy một con gà bay phịch đến đây, sau đó tự mình đâm đầu vào tường nên con liền nhặt về.” Lúc ấy, vẻ mặt Trần Hữu Phúc ngây ngốc, có thế nào cũng không nghĩ đến vừa ra khỏi cửa đã có thể nhặt được gà.
“Mẹ, đem con gà này làm thịt cho Xuân Hoa bồi bổ đi, canh gà tốt cho cơ thể, nếu vậy An Bảo liền có sữa để uống.”
Vẻ mặt Trần Hữu Phúc Hưng phấn, nghĩ đến con gái mình sắp có đủ sữa để bú liền vui đến nỗi cười không thấy mắt.
Miêu Vân Anh nhận lấy con gà, bà ước lượng một chút liền vui vẻ nói: “Gà này không nhẹ đâu, nhanh làm thịt có khi còn lấy được chút tiết gà, đừng để lãng phí! Thật tốt, Xuân Hoa có canh gà bồi bổ thì không lo thiếu sữa cho An Bảo.”
Lức nãy bà còn sầu lo vì không có gì bồi bổ để vợ thằng ba xuống sữa, liền có gà đâm đầu vào cửa, đây không phải là ông trời ban thức ăn để An Bảo có sữa bú hay sao? Đứa bé này quả nhiên là đứa bé nhà thần tiên đầu thai, thân đầy phúc khí.
Nghĩ như vậy, Miêu Vân Anh liền nhanh chóng an bày mọi việc “Vợ thằng hai nhanh đi nấu nước sôi để giết gà, thằng ba thì tạm thời đem gà treo lên.” Bà phải đi nói chuyện với ông chồng già vài câu.
Lúc này Vương Tiểu Thảo lại lên tiếng: “Mẹ à, gà này không chừng là của nhà người khác, chúng ta không thể giết được.” Giết gà cho vợ chú ba xuống sữa, mệnh em dâu sao lại tốt thế. Thời điểm cô ta sinh con cũng không thấy mẹ chồng nói giết gà, vì cái gì lại cho vợ chú ba bồi bổ.
Miêu Vân Anh nghe vậy sắc mặt liền xấu đi: “Mắt cô mù hả, lông gà này vừa nhìn là biết gà rừng, cùng gà nuôi trong nhà giống nhau sao? Còn nhà ai ném gà, cô nghĩ có khả năng sao? Đừng kết chỗ này khiến mẹ lải nhải, nhanh đi làm việc đi.”
“Con đây không phải cũng là vì nhà chúng ta sao.” Vương Tiểu Thảo cãi lại một câu, kỳ thật trong lòng có điểm ghen tị.
Miêu Vân Anh biết rất rõ người con dâu thứ hai đang nghĩ gì, liền chỉnh cô ta thêm một phen rồi nhanh chân đi về phòng mình.
Trần Căn Sinh đã ngồi dậy khoác quần áo, ông cũng muốn nhìn thấy đứa cháu của mình chào đời, chỉ là ông là cha chồng nếu trực tiếp đi đến phòng con dâu nhìn thì không được hay lắm, cũng không giúp được gì. Ông chỉ đơn giản là ngủ nhiều một chút để buổi sáng có thêm tinh thần làm việc. Lúc này, ông mới chợt nhớ đến việc con dâu sinh cháu, cố ý dậy sớm hơn thường ngày, vừa lúc liền thấy Miêu Vân Anh đi vào, vội hỏi: “Đã sinh chưa?”
“Sinh rồi, là một bé gái dáng vẻ xinh đẹp làm người khác yêu thích.” Miêu Vân Anh vui vẻ rạo rực nghiêng người ngồi lên giường đất, thấp giọng thì thầm cùng bạn già: “Ông không biết đâu, trên bụng Xuân Hoa xuất hiện một luồng sáng màu hồng, sau đó An Bảo liền chào đời. Cũng thật may lúc đó Mã bà tử bị đau bụng đi nhà xí, nếu không đã bị bà ấy nhìn thấy. Điều này chứng tỏ là thần tiên cố ý an bài tốt mọi chuyện.”
Bà lại nói thêm: “Hơn nữa, lúc An Bảo mới ra đời, mẹ con bé không đủ sữa cho bú, thằng ba mới muốn ra ngoài bắt ít cá hoặc cái gì đó về bồi bổ thì một con gà rừng liền đâm đầu vào tường nhà chúng ta, thằng ba thấy vậy liền nhặt về. Ông nói xem qua chuyện này có thể thấy được An Bảo nhà chúng ta chính là con cháu thần tiên đầu thai, mang phúc vận.”
Một mình Miêu Vân Anh lải nhải, còn Trần Căn Sinh ngồi bên cạnh nghe đến ngây người, cũng may là chưa phát hoảng lên.
Ai da, tôi phải đi dập đầu với mẹ, cũng nhờ bà ấy báo mộng cho tôi.” Miêu Vân Anh nghĩ sẽ đi đến mộ dập đầu với mẹ chồng hoặc làm lễ tạ thần. Nhưng đáng tiếc, vì bài trừ tập tục phong kiến nên trong nhà cũng không thể thờ cúng bài vị tổ tiên, chỉ có thể đơn giản là ở trong nhà quỳ xuống, hướng lên trời rồi chắp tay trước ngực vái lạy, trong miệng lẩm bẩm vài câu.
“Mẹ à, con được mẹ báo mộng, quả nhiên nhà chúng ta sinh ra một đứa bé mang phúc vận. Con nhất định sẽ nuôi nấng, dạy dỗ An Bảo thật tốt, không phụ lòng mẹ trên trời hiển linh phù hộ cho nhà chúng ta.” Nói xong bà còn rất có thành ý dập đầu lạy ba cái.
Bên ngoài Cửu Trọng Thiên hư vô mù mịt, một tiên ông vui mừng, hài lòng gật đầu, nữ chủ nhân của Trần gia là người không tồi, không phụ lòng ông biến hoá đi vào giấc mộng để chỉ điểm cho bà ấy.
Thấy Miêu Vân Anh cúi người quỳ lạy trên đất, Trần Căn Sinh mới hồi phục tinh thần, chép miệng hỏi: “Mọi chuyện huyền ảo giống như bà nói sao? Còn xuất hiện luồng sáng màu hồng?”
“Đương nhiên là thật, tôi gạt ông làm gì?”Miêu Vân Anh nghiêng đầu liếc ông một cái, hiển nhiên là rất không hài lòng về việc ông chồng già nhà mình dám không tin mình.
“Tôi nói cho ông biết trước, sau này tôi sẽ ưu tiên đối xử tốt với An Bảo, không nói đứa bé này lai lịch bất phàm, chỉ cần ông nhìn thấy dáng vẻ của con bé lúc mới sinh liền yêu thích ngay, vừa chào đời cũng không đỏ hỏn nhăn nhúm mà làn da trắng trẻo, mềm mại. Việc này chỉ có hai vợ chồng chúng ta, hai vợ chồng thằng ba cùng với vợ thằng cả biết, không được nói cho bất kỳ ai khác biết, miễn gây họa cho An Bảo.”
Tuy rằng, Trần Căn Sinh vẫn cảm thấy khá mơ hồ về chuyện của cháu gái nhỏ, nhưng vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, ông hiểu nên làm như thế nào.
“Em dâu cô đã sinh xong cô cũng không biết phụ giúp một tay, chỉ biết ngủ nướng. Nhanh đi giúp chị dâu cô nấu cơm đi.”
“Vâng, con đi liền đây mẹ.” Vương Tiểu Thảo sợ mẹ chồng, tuy rằng trong lòng nghĩ vì cái gì phải đi giúp vợ chú ba nhưng cũng không dám nói ra miệng. Bất quá cô ta cũng tò mò muốn biết em dâu sinh con trai hay con gái, vừa định mở miệng hỏi liền thấy Trần Hữu Phúc vội vã từ bên ngoài chạy vào.
“Mẹ, mẹ, người mau ra đây.” Trần Hữu Phúc chạy như bị chó rượt, “ầm” một phát liền đóng chặt cổng, chạy thình thịch vào nhà.
Miêu Vân Anh vừa định bảo thằng con động tác nhẹ nhàng một chút, cẩn thận để không đánh thức An Bảo, liền ngây người khi nhìn thấy đồ vật trong tay anh, sau đó bước nhanh đến hỏi “Từ đâu mà có?”
Trong tay Trần Hữu Phúc đang xách một con gà đã gục cổ xuống, vừa nhìn là biết gà rừng, lông gà nhà nuôi không nhiều màu như vậy.
“Con vừa đi đến cổng liền thấy một con gà bay phịch đến đây, sau đó tự mình đâm đầu vào tường nên con liền nhặt về.” Lúc ấy, vẻ mặt Trần Hữu Phúc ngây ngốc, có thế nào cũng không nghĩ đến vừa ra khỏi cửa đã có thể nhặt được gà.
“Mẹ, đem con gà này làm thịt cho Xuân Hoa bồi bổ đi, canh gà tốt cho cơ thể, nếu vậy An Bảo liền có sữa để uống.”
Vẻ mặt Trần Hữu Phúc Hưng phấn, nghĩ đến con gái mình sắp có đủ sữa để bú liền vui đến nỗi cười không thấy mắt.
Miêu Vân Anh nhận lấy con gà, bà ước lượng một chút liền vui vẻ nói: “Gà này không nhẹ đâu, nhanh làm thịt có khi còn lấy được chút tiết gà, đừng để lãng phí! Thật tốt, Xuân Hoa có canh gà bồi bổ thì không lo thiếu sữa cho An Bảo.”
Lức nãy bà còn sầu lo vì không có gì bồi bổ để vợ thằng ba xuống sữa, liền có gà đâm đầu vào cửa, đây không phải là ông trời ban thức ăn để An Bảo có sữa bú hay sao? Đứa bé này quả nhiên là đứa bé nhà thần tiên đầu thai, thân đầy phúc khí.
Nghĩ như vậy, Miêu Vân Anh liền nhanh chóng an bày mọi việc “Vợ thằng hai nhanh đi nấu nước sôi để giết gà, thằng ba thì tạm thời đem gà treo lên.” Bà phải đi nói chuyện với ông chồng già vài câu.
Lúc này Vương Tiểu Thảo lại lên tiếng: “Mẹ à, gà này không chừng là của nhà người khác, chúng ta không thể giết được.” Giết gà cho vợ chú ba xuống sữa, mệnh em dâu sao lại tốt thế. Thời điểm cô ta sinh con cũng không thấy mẹ chồng nói giết gà, vì cái gì lại cho vợ chú ba bồi bổ.
Miêu Vân Anh nghe vậy sắc mặt liền xấu đi: “Mắt cô mù hả, lông gà này vừa nhìn là biết gà rừng, cùng gà nuôi trong nhà giống nhau sao? Còn nhà ai ném gà, cô nghĩ có khả năng sao? Đừng kết chỗ này khiến mẹ lải nhải, nhanh đi làm việc đi.”
“Con đây không phải cũng là vì nhà chúng ta sao.” Vương Tiểu Thảo cãi lại một câu, kỳ thật trong lòng có điểm ghen tị.
Miêu Vân Anh biết rất rõ người con dâu thứ hai đang nghĩ gì, liền chỉnh cô ta thêm một phen rồi nhanh chân đi về phòng mình.
Trần Căn Sinh đã ngồi dậy khoác quần áo, ông cũng muốn nhìn thấy đứa cháu của mình chào đời, chỉ là ông là cha chồng nếu trực tiếp đi đến phòng con dâu nhìn thì không được hay lắm, cũng không giúp được gì. Ông chỉ đơn giản là ngủ nhiều một chút để buổi sáng có thêm tinh thần làm việc. Lúc này, ông mới chợt nhớ đến việc con dâu sinh cháu, cố ý dậy sớm hơn thường ngày, vừa lúc liền thấy Miêu Vân Anh đi vào, vội hỏi: “Đã sinh chưa?”
“Sinh rồi, là một bé gái dáng vẻ xinh đẹp làm người khác yêu thích.” Miêu Vân Anh vui vẻ rạo rực nghiêng người ngồi lên giường đất, thấp giọng thì thầm cùng bạn già: “Ông không biết đâu, trên bụng Xuân Hoa xuất hiện một luồng sáng màu hồng, sau đó An Bảo liền chào đời. Cũng thật may lúc đó Mã bà tử bị đau bụng đi nhà xí, nếu không đã bị bà ấy nhìn thấy. Điều này chứng tỏ là thần tiên cố ý an bài tốt mọi chuyện.”
Bà lại nói thêm: “Hơn nữa, lúc An Bảo mới ra đời, mẹ con bé không đủ sữa cho bú, thằng ba mới muốn ra ngoài bắt ít cá hoặc cái gì đó về bồi bổ thì một con gà rừng liền đâm đầu vào tường nhà chúng ta, thằng ba thấy vậy liền nhặt về. Ông nói xem qua chuyện này có thể thấy được An Bảo nhà chúng ta chính là con cháu thần tiên đầu thai, mang phúc vận.”
Một mình Miêu Vân Anh lải nhải, còn Trần Căn Sinh ngồi bên cạnh nghe đến ngây người, cũng may là chưa phát hoảng lên.
Ai da, tôi phải đi dập đầu với mẹ, cũng nhờ bà ấy báo mộng cho tôi.” Miêu Vân Anh nghĩ sẽ đi đến mộ dập đầu với mẹ chồng hoặc làm lễ tạ thần. Nhưng đáng tiếc, vì bài trừ tập tục phong kiến nên trong nhà cũng không thể thờ cúng bài vị tổ tiên, chỉ có thể đơn giản là ở trong nhà quỳ xuống, hướng lên trời rồi chắp tay trước ngực vái lạy, trong miệng lẩm bẩm vài câu.
“Mẹ à, con được mẹ báo mộng, quả nhiên nhà chúng ta sinh ra một đứa bé mang phúc vận. Con nhất định sẽ nuôi nấng, dạy dỗ An Bảo thật tốt, không phụ lòng mẹ trên trời hiển linh phù hộ cho nhà chúng ta.” Nói xong bà còn rất có thành ý dập đầu lạy ba cái.
Bên ngoài Cửu Trọng Thiên hư vô mù mịt, một tiên ông vui mừng, hài lòng gật đầu, nữ chủ nhân của Trần gia là người không tồi, không phụ lòng ông biến hoá đi vào giấc mộng để chỉ điểm cho bà ấy.
Thấy Miêu Vân Anh cúi người quỳ lạy trên đất, Trần Căn Sinh mới hồi phục tinh thần, chép miệng hỏi: “Mọi chuyện huyền ảo giống như bà nói sao? Còn xuất hiện luồng sáng màu hồng?”
“Đương nhiên là thật, tôi gạt ông làm gì?”Miêu Vân Anh nghiêng đầu liếc ông một cái, hiển nhiên là rất không hài lòng về việc ông chồng già nhà mình dám không tin mình.
“Tôi nói cho ông biết trước, sau này tôi sẽ ưu tiên đối xử tốt với An Bảo, không nói đứa bé này lai lịch bất phàm, chỉ cần ông nhìn thấy dáng vẻ của con bé lúc mới sinh liền yêu thích ngay, vừa chào đời cũng không đỏ hỏn nhăn nhúm mà làn da trắng trẻo, mềm mại. Việc này chỉ có hai vợ chồng chúng ta, hai vợ chồng thằng ba cùng với vợ thằng cả biết, không được nói cho bất kỳ ai khác biết, miễn gây họa cho An Bảo.”
Tuy rằng, Trần Căn Sinh vẫn cảm thấy khá mơ hồ về chuyện của cháu gái nhỏ, nhưng vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, ông hiểu nên làm như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.