Thập Niên 70: Anh Binh Mạnh Mẽ Quá Trêu Người, Cả Nhà Vợ Yêu Cầu Xin Tha Thứ
Chương 36: Nhà Kho Nơi Thời Gian Ngừng Lại
Phong Cuồng Tiểu Vương Bá
20/11/2024
Không thể trồng thì thôi, dù sao cũng không thiếu ăn thiếu mặc, ít làm việc hơn, cô thấy thoải mái, ai rảnh rỗi tự tìm việc cho mình làm?
Lúc đầu cô còn hơi lo lắng về vấn đề lương thực, không gian không thể trồng trọt, vậy thì phải tận dụng đất tự canh tác, cộng thêm lương thực đại đội chia theo điểm công tác, nếu thực sự không đủ, cô sẽ ra chợ đen mua lương thực giá cao.
Bây giờ thì tốt rồi, nếu nhà kho trong không gian biệt thự có thể giữ cho thời gian ngừng lại, thì sau này đồ trong tủ lạnh, cô hoàn toàn có thể phân loại cất giữ trong nhà kho.
Hắc hắc hắc!
Tuyệt vời!
Với tâm trạng vui vẻ, Chu Đình Đình vác cuốc đến cửa sân, nơi đó có hai phần đất tự canh tác mà đại đội trưởng chia cho Chu Đình Đình.
Trồng gì cũng được, đây coi như là thu nhập thêm của một gia đình.
Chu Đình Đình không định lãng phí, dù có không gian biệt thự, cũng vẫn cần một chút rau tươi bỏ vào miệng.
Phải biết rằng lúc này, là rau sạch đúng nghĩa, không có chút phân bón thuốc trừ sâu nào.
Bây giờ đã là đầu tháng tám, Chu Đình Đình không hiểu lắm về trồng trọt, nhưng cô có thể học theo.
Làm theo người khác luôn được.
Chu Đình Đình chia hai phần đất tự canh tác thành mấy mảnh nhỏ, dọn dẹp xong, gieo hạt rau bina, rau mùi, củ cải và bắp cải.
Ngoài ra còn chừa lại hai luống trồng đậu đũa để làm giàn.
Đây đều là rau mùa thu, sau khi trồng, có thể thu hoạch trước Tết, sau này cất vào hầm, có thể ăn cả mùa đông.
Đương nhiên Chu Đình Đình không hài lòng với cách ăn đơn điệu này, theo cô tính toán, ít nhất cũng phải trồng thêm chút đồ lạ.
Nhưng điều này cần thời gian để từ từ tìm kiếm.
Chớp mắt đã đến giờ tan làm, lúc này ngày dài, nên trời vẫn còn sáng.
Chu Đình Đình vừa mới đứng dậy duỗi lưng, Hoàng Phiên Nhiên đã dẫn bà ngoại xách theo một cái giỏ trúc đến.
“Đình Đình à~”
Bà cụ không cao, đứng cùng Chu Đình Đình cao mét bảy, phải hơi ngẩng đầu mới được.
“Bà ngoại~” Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại.
Hơn nữa, bà cụ này thực sự rất tốt, quan hệ của cô và Hoàng Phiên Nhiên tốt, đương nhiên cũng có chút thân thiết với bà ngoại.
“Haizz, chưa ăn cơm à?” Bà ngoại nhiệt tình mời Chu Đình Đình đến ăn cơm.
Chu Đình Đình cười nói: “Cháu ăn rồi, vào nhà ngồi một lát đi, vừa hay cũng xem nhà mới của cháu.”
Bà cụ vui vẻ đồng ý, cái giỏ trúc được phủ một miếng vải xanh phát ra tiếng kêu non nớt của gà con, Chu Đình Đình nghe thấy, nhưng không để trong lòng.
Đồng thời cũng tính toán sáng mai xem đến nhà ai đổi mấy con gà con về nuôi chơi.
Sân không lớn, nhưng đầy đủ mọi thứ.
Bà cụ nhìn mà ghen tị.
Trong lòng bà ta cảm thán, con gái thời nay thật sự rất giỏi.
Năm đó lúc bà ta còn trẻ, đừng nói là tự mình xây nhà, lúc bà ta kết hôn chỉ mang theo một bộ quần áo và năm cân gạo từ nhà mẹ đẻ.
Thời đó, có của hồi môn như vậy, đã đủ khiến cả làng xôn xao.
Bà cụ cũng không phải người nói nhiều, mở miếng vải xanh ra, lộ ra mười con gà con màu vàng non bên trong.
Chen chúc trong giỏ, con này dẫm lên con kia, con kia dẫm lên con này.
Nhìn số lượng này, Chu Đình Đình nhận ra có gì đó không ổn.
“Bà ngoại?”
Bà cụ mỉm cười hiền từ, “Bà nghĩ cháu mới đến, chắc không biết đi đâu bắt gà con về nuôi, nên bà bắt cho Phiên Nhiên, tiện thể bắt cho cháu mấy con.”
Chu Đình Đình nhìn bà cụ, trong lòng cảm thán, quả nhiên vẫn là ở chung với người biết điều khiến người ta thoải mái.
“Cái này cháu không thể nhận.”
“Có gì mà không thể nhận,” bà cụ đặt giỏ xuống đất, “Đều là trẻ con cả, hơn nữa, bà thấy hợp mắt với cháu, sau này hai đứa ở gần nhau, có chuyện gì còn có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Lúc đầu cô còn hơi lo lắng về vấn đề lương thực, không gian không thể trồng trọt, vậy thì phải tận dụng đất tự canh tác, cộng thêm lương thực đại đội chia theo điểm công tác, nếu thực sự không đủ, cô sẽ ra chợ đen mua lương thực giá cao.
Bây giờ thì tốt rồi, nếu nhà kho trong không gian biệt thự có thể giữ cho thời gian ngừng lại, thì sau này đồ trong tủ lạnh, cô hoàn toàn có thể phân loại cất giữ trong nhà kho.
Hắc hắc hắc!
Tuyệt vời!
Với tâm trạng vui vẻ, Chu Đình Đình vác cuốc đến cửa sân, nơi đó có hai phần đất tự canh tác mà đại đội trưởng chia cho Chu Đình Đình.
Trồng gì cũng được, đây coi như là thu nhập thêm của một gia đình.
Chu Đình Đình không định lãng phí, dù có không gian biệt thự, cũng vẫn cần một chút rau tươi bỏ vào miệng.
Phải biết rằng lúc này, là rau sạch đúng nghĩa, không có chút phân bón thuốc trừ sâu nào.
Bây giờ đã là đầu tháng tám, Chu Đình Đình không hiểu lắm về trồng trọt, nhưng cô có thể học theo.
Làm theo người khác luôn được.
Chu Đình Đình chia hai phần đất tự canh tác thành mấy mảnh nhỏ, dọn dẹp xong, gieo hạt rau bina, rau mùi, củ cải và bắp cải.
Ngoài ra còn chừa lại hai luống trồng đậu đũa để làm giàn.
Đây đều là rau mùa thu, sau khi trồng, có thể thu hoạch trước Tết, sau này cất vào hầm, có thể ăn cả mùa đông.
Đương nhiên Chu Đình Đình không hài lòng với cách ăn đơn điệu này, theo cô tính toán, ít nhất cũng phải trồng thêm chút đồ lạ.
Nhưng điều này cần thời gian để từ từ tìm kiếm.
Chớp mắt đã đến giờ tan làm, lúc này ngày dài, nên trời vẫn còn sáng.
Chu Đình Đình vừa mới đứng dậy duỗi lưng, Hoàng Phiên Nhiên đã dẫn bà ngoại xách theo một cái giỏ trúc đến.
“Đình Đình à~”
Bà cụ không cao, đứng cùng Chu Đình Đình cao mét bảy, phải hơi ngẩng đầu mới được.
“Bà ngoại~” Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại.
Hơn nữa, bà cụ này thực sự rất tốt, quan hệ của cô và Hoàng Phiên Nhiên tốt, đương nhiên cũng có chút thân thiết với bà ngoại.
“Haizz, chưa ăn cơm à?” Bà ngoại nhiệt tình mời Chu Đình Đình đến ăn cơm.
Chu Đình Đình cười nói: “Cháu ăn rồi, vào nhà ngồi một lát đi, vừa hay cũng xem nhà mới của cháu.”
Bà cụ vui vẻ đồng ý, cái giỏ trúc được phủ một miếng vải xanh phát ra tiếng kêu non nớt của gà con, Chu Đình Đình nghe thấy, nhưng không để trong lòng.
Đồng thời cũng tính toán sáng mai xem đến nhà ai đổi mấy con gà con về nuôi chơi.
Sân không lớn, nhưng đầy đủ mọi thứ.
Bà cụ nhìn mà ghen tị.
Trong lòng bà ta cảm thán, con gái thời nay thật sự rất giỏi.
Năm đó lúc bà ta còn trẻ, đừng nói là tự mình xây nhà, lúc bà ta kết hôn chỉ mang theo một bộ quần áo và năm cân gạo từ nhà mẹ đẻ.
Thời đó, có của hồi môn như vậy, đã đủ khiến cả làng xôn xao.
Bà cụ cũng không phải người nói nhiều, mở miếng vải xanh ra, lộ ra mười con gà con màu vàng non bên trong.
Chen chúc trong giỏ, con này dẫm lên con kia, con kia dẫm lên con này.
Nhìn số lượng này, Chu Đình Đình nhận ra có gì đó không ổn.
“Bà ngoại?”
Bà cụ mỉm cười hiền từ, “Bà nghĩ cháu mới đến, chắc không biết đi đâu bắt gà con về nuôi, nên bà bắt cho Phiên Nhiên, tiện thể bắt cho cháu mấy con.”
Chu Đình Đình nhìn bà cụ, trong lòng cảm thán, quả nhiên vẫn là ở chung với người biết điều khiến người ta thoải mái.
“Cái này cháu không thể nhận.”
“Có gì mà không thể nhận,” bà cụ đặt giỏ xuống đất, “Đều là trẻ con cả, hơn nữa, bà thấy hợp mắt với cháu, sau này hai đứa ở gần nhau, có chuyện gì còn có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.