Thập Niên 70: Anh Chồng Xưởng Trưởng Chỉ Thích Đưa Tiền, Không Thích Về Nhà!!
Chương 10:
Hỏa Sơn Khảo Lật Tử
18/11/2024
Ánh mắt Khương Vân Thù lạnh lẽo nhìn người vừa lên tiếng. Ra là người từng bị nguyên chủ mắng vì tán tỉnh Tạ Diễn Chi.
Hạ Đan Hồng, một y tá ở bệnh viện thành phố Nam Giang, bạn học cấp ba của nguyên chủ. Vì ghen tị với nhan sắc của nguyên chủ, cô ta thường xuyên châm chọc. Sau khi biết nguyên chủ kết hôn với Tạ Diễn Chi thì lại càng thêm đố kỵ, định tán tỉnh Tạ Diễn Chi.
Thấy Khương Vân Thù không nói gì, Hạ Đan Hồng tiếp tục mỉa mai: “Hai người vốn không xứng đôi. Tôi nói sai à? Nhìn cô ăn mặc đẹp đẽ thế này, chắc chẳng biết đã phải đổi cái gì. Nhìn cái đầu cô đi.”
Những người xung quanh bắt đầu nhìn cô với ánh mắt lạ.
Khương Vân Thù lạnh giọng: “Là một y tá phục vụ nhân dân, không làm tốt công việc lại đứng đây vu khống người khác? Cô tận mắt thấy nhà tôi đánh tôi à? Rõ ràng tôi tự ngã mà.”
“Cô nói không xứng? Tư tưởng của cô sai lầm, cần được giáo dục tư tưởng tốt hơn. Nếu không, cô không xứng đáng phục vụ nhân dân, không xứng mặc đồng phục y tá.”
“Cái gì mà phu nhân xưởng trưởng, tư tưởng phong kiến. Giờ là xã hội mới, tôi và anh ấy là đồng chí cách mạng. Cô nói vậy chẳng phải đang hại tôi sao? Tư tưởng không đúng còn muốn bôi nhọ người khác, cô thật đáng sợ.”
Khương Vân Thù nói xong thì làm bộ sợ hãi lùi lại vài bước.
Mặt Hạ Đan Hồng đen lại. Đây không phải là người sẽ khóc lóc ầm ĩ sao?
Cô ta lớn tiếng: “Cô đừng nói linh tinh, tôi đâu có ý đó!”
Khương Vân Thù bình tĩnh lên tiếng: "Tôi nói linh tinh chỗ nào? Lúc nãy mọi người đều nghe thấy cô gọi tôi là ‘phu nhân xưởng trưởng’ rồi lại nói tôi và chồng tôi không xứng. Quan trọng hơn, cô chưa hỏi han gì đã bảo vết thương trên đầu tôi là do anh ấy đánh. Thử hỏi lòng cô có ý gì đây?”
Cô giả vờ ấm ức: "Mọi người xem mà xem, đầu tôi bị thương không hề nhẹ. Cô ấy thẳng thừng định tội chồng tôi. Rốt cuộc có ý đồ gì đây?”
“Tôi chỉ đoán thôi, chẳng lẽ đoán cũng không được?” Hạ Đan Hồng cuống quýt biện minh.
“Tôi chỉ ngồi yên ở đây, có đụng chạm gì cô ấy đâu. Nếu ai cũng như cô, mở miệng là cáo buộc bừa bãi, vậy còn ai dám đến bệnh viện chữa bệnh nữa?” Khương Vân Thù nói xong, lại khẽ thở dài.
Người xung quanh bắt đầu xì xào chỉ trích Hạ Đan Hồng.
“Đúng vậy, chúng tôi đều nghe rõ. Y tá này quả thực cần được giáo dục tư tưởng nghiêm túc. Làm sao vừa mở miệng đã bảo chồng người ta làm chuyện sai trái? Đây chẳng phải đang cố tình phá hoại tình cảm vợ chồng nhà người ta sao?”
“Tôi cũng nghe thấy. Giờ xã hội bình đẳng, cô ấy cứ khăng khăng gọi người ta là ‘phu nhân xưởng trưởng’. Đúng là tư tưởng phong kiến. Tôi nghĩ cô ấy cần xuống nông thôn để học hỏi giáo dục tư tưởng từ tầng lớp công nông.”
Hạ Đan Hồng tái mặt. Cô ta đã phải cố gắng lắm mới trúng tuyển làm y tá, dĩ nhiên không muốn bị điều đi nông thôn.
Nếu Khương Vân Thù không phản ứng, sự việc này sẽ chẳng đi xa đến mức này. Nhưng tại sao cô lại nói như vậy? Rõ ràng chỉ là lời bâng quơ, không có ý định gán tội.
Hạ Đan Hồng, một y tá ở bệnh viện thành phố Nam Giang, bạn học cấp ba của nguyên chủ. Vì ghen tị với nhan sắc của nguyên chủ, cô ta thường xuyên châm chọc. Sau khi biết nguyên chủ kết hôn với Tạ Diễn Chi thì lại càng thêm đố kỵ, định tán tỉnh Tạ Diễn Chi.
Thấy Khương Vân Thù không nói gì, Hạ Đan Hồng tiếp tục mỉa mai: “Hai người vốn không xứng đôi. Tôi nói sai à? Nhìn cô ăn mặc đẹp đẽ thế này, chắc chẳng biết đã phải đổi cái gì. Nhìn cái đầu cô đi.”
Những người xung quanh bắt đầu nhìn cô với ánh mắt lạ.
Khương Vân Thù lạnh giọng: “Là một y tá phục vụ nhân dân, không làm tốt công việc lại đứng đây vu khống người khác? Cô tận mắt thấy nhà tôi đánh tôi à? Rõ ràng tôi tự ngã mà.”
“Cô nói không xứng? Tư tưởng của cô sai lầm, cần được giáo dục tư tưởng tốt hơn. Nếu không, cô không xứng đáng phục vụ nhân dân, không xứng mặc đồng phục y tá.”
“Cái gì mà phu nhân xưởng trưởng, tư tưởng phong kiến. Giờ là xã hội mới, tôi và anh ấy là đồng chí cách mạng. Cô nói vậy chẳng phải đang hại tôi sao? Tư tưởng không đúng còn muốn bôi nhọ người khác, cô thật đáng sợ.”
Khương Vân Thù nói xong thì làm bộ sợ hãi lùi lại vài bước.
Mặt Hạ Đan Hồng đen lại. Đây không phải là người sẽ khóc lóc ầm ĩ sao?
Cô ta lớn tiếng: “Cô đừng nói linh tinh, tôi đâu có ý đó!”
Khương Vân Thù bình tĩnh lên tiếng: "Tôi nói linh tinh chỗ nào? Lúc nãy mọi người đều nghe thấy cô gọi tôi là ‘phu nhân xưởng trưởng’ rồi lại nói tôi và chồng tôi không xứng. Quan trọng hơn, cô chưa hỏi han gì đã bảo vết thương trên đầu tôi là do anh ấy đánh. Thử hỏi lòng cô có ý gì đây?”
Cô giả vờ ấm ức: "Mọi người xem mà xem, đầu tôi bị thương không hề nhẹ. Cô ấy thẳng thừng định tội chồng tôi. Rốt cuộc có ý đồ gì đây?”
“Tôi chỉ đoán thôi, chẳng lẽ đoán cũng không được?” Hạ Đan Hồng cuống quýt biện minh.
“Tôi chỉ ngồi yên ở đây, có đụng chạm gì cô ấy đâu. Nếu ai cũng như cô, mở miệng là cáo buộc bừa bãi, vậy còn ai dám đến bệnh viện chữa bệnh nữa?” Khương Vân Thù nói xong, lại khẽ thở dài.
Người xung quanh bắt đầu xì xào chỉ trích Hạ Đan Hồng.
“Đúng vậy, chúng tôi đều nghe rõ. Y tá này quả thực cần được giáo dục tư tưởng nghiêm túc. Làm sao vừa mở miệng đã bảo chồng người ta làm chuyện sai trái? Đây chẳng phải đang cố tình phá hoại tình cảm vợ chồng nhà người ta sao?”
“Tôi cũng nghe thấy. Giờ xã hội bình đẳng, cô ấy cứ khăng khăng gọi người ta là ‘phu nhân xưởng trưởng’. Đúng là tư tưởng phong kiến. Tôi nghĩ cô ấy cần xuống nông thôn để học hỏi giáo dục tư tưởng từ tầng lớp công nông.”
Hạ Đan Hồng tái mặt. Cô ta đã phải cố gắng lắm mới trúng tuyển làm y tá, dĩ nhiên không muốn bị điều đi nông thôn.
Nếu Khương Vân Thù không phản ứng, sự việc này sẽ chẳng đi xa đến mức này. Nhưng tại sao cô lại nói như vậy? Rõ ràng chỉ là lời bâng quơ, không có ý định gán tội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.