Thập Niên 70: Anh Chồng Xưởng Trưởng Chỉ Thích Đưa Tiền, Không Thích Về Nhà!!
Chương 16:
Hỏa Sơn Khảo Lật Tử
18/11/2024
“Lúc mới đến nhà cậu là tôi đã ngửi được mùi thơm, chắc chắn mùi vị cũng không tệ đâu.” Khương Thiên mở hộp thức ăn ra.
Hộp của y có năm chiếc bánh nướng vàng ươm và hai chiếc bánh bao trắng lớn bằng nắm tay.
Tạ Diễn Chi mở hộp của mình, bên trong cũng tương tự. Nhìn qua đã thấy ngon miệng.
Khương Thiên sững sờ, không ngờ em gái mình lại rộng rãi như vậy.
“Hai ngày nữa tôi về quê, sẽ mang chút bột mì cho em ấy.” Y quay sang nói.
Tạ Diễn Chi khẽ vỗ vai y: “Đừng suy nghĩ nhiều. Một bữa ăn thôi mà khiến cậu phải mang lương thực về à? Lương tôi hơn hai trăm mỗi tháng, nuôi em gái cậu dư sức.”
Chỉ cần cô ngoan ngoãn, mỗi bữa đều có gạo trắng và bánh mì, anh đều lo được. Anh đâu phải sống dựa vào lương chết của xưởng trưởng, số đó dư sức nuôi cả gia đình.
“Đừng khoe khoang nữa. Tôi chỉ được hơn năm mươi đồng một tháng.” Khương Thiên vừa nói vừa cắn một miếng bánh.
Cắn vào rồi, y mới phát hiện bên trong bánh nướng ngoài nhân cải còn có cả thịt muối. Miếng bánh không chỉ dai ngon mà còn thơm phức.
“Em gái tôi nấu ăn ngon thật.” Y cảm thán.
Tạ Diễn Chi: … Cậu chưa từng ăn thử mà đã tự tin như thế.
Anh cũng cắn thử một miếng. Đúng là ngon hơn đồ ăn trong nhà bếp của nhà máy nhưng không đến mức xuất sắc. Chẳng mấy chốc, hai người đã ăn hết sạch phần bánh nướng và bánh bao.
Sáng Thứ Sáu
Khương Vân Thù phát hiện vảy đen trên đầu mình đã rụng để lộ làn da mới hồng hào. Nhờ uống linh thủy vài ngày qua, làn da xỉn màu của cô đã trắng lên trông thấy. Điều đặc biệt là linh thủy không làm cô trắng quá nhanh mà thay đổi từ từ, rất tự nhiên.
Cô lấy hộp Ngọc Dung Cao ra thoa một chút lên phần da non vừa lành rồi thoa thêm một ít lên mặt. Sau khi thoa, cô còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng dễ chịu.
Buổi chiều cô sẽ về quê nên định ghé qua cửa hàng cung tiêu mua ít kẹo mang về. Trẻ con trong nhà họ Khương khá đông.
Mặc dù trong không gian của cô có nhiều loại kẹo nhưng không thể lấy ra dùng. Để tự thưởng bản thân, cô bóc một viên sô-cô-la và cho vào miệng. Khổ người khác không bằng khổ chính mình.
Cô chọn bộ sơ mi trắng và váy tím in hoa, kết hợp với giày da. Tóc vẫn tết ba lọn, xõa sang một bên. Kiểu tóc đơn giản nhưng khi được nới lỏng một chút vẫn toát lên vẻ đẹp dịu dàng. Để bộ đồ bớt đơn điệu, cô dùng thêm băng đô hoa tím vừa làm.
Xách theo chiếc túi mới may, cô bỏ thêm ít gạo vào để túi trông nặng hơn.
Cô đạp xe đến cửa hàng bách hóa và dạo qua các quầy hàng. Nhìn những bao bì đơn giản của các sản phẩm, cô cảm nhận rõ ràng hơn sự mộc mạc của thời đại này.
Hộp của y có năm chiếc bánh nướng vàng ươm và hai chiếc bánh bao trắng lớn bằng nắm tay.
Tạ Diễn Chi mở hộp của mình, bên trong cũng tương tự. Nhìn qua đã thấy ngon miệng.
Khương Thiên sững sờ, không ngờ em gái mình lại rộng rãi như vậy.
“Hai ngày nữa tôi về quê, sẽ mang chút bột mì cho em ấy.” Y quay sang nói.
Tạ Diễn Chi khẽ vỗ vai y: “Đừng suy nghĩ nhiều. Một bữa ăn thôi mà khiến cậu phải mang lương thực về à? Lương tôi hơn hai trăm mỗi tháng, nuôi em gái cậu dư sức.”
Chỉ cần cô ngoan ngoãn, mỗi bữa đều có gạo trắng và bánh mì, anh đều lo được. Anh đâu phải sống dựa vào lương chết của xưởng trưởng, số đó dư sức nuôi cả gia đình.
“Đừng khoe khoang nữa. Tôi chỉ được hơn năm mươi đồng một tháng.” Khương Thiên vừa nói vừa cắn một miếng bánh.
Cắn vào rồi, y mới phát hiện bên trong bánh nướng ngoài nhân cải còn có cả thịt muối. Miếng bánh không chỉ dai ngon mà còn thơm phức.
“Em gái tôi nấu ăn ngon thật.” Y cảm thán.
Tạ Diễn Chi: … Cậu chưa từng ăn thử mà đã tự tin như thế.
Anh cũng cắn thử một miếng. Đúng là ngon hơn đồ ăn trong nhà bếp của nhà máy nhưng không đến mức xuất sắc. Chẳng mấy chốc, hai người đã ăn hết sạch phần bánh nướng và bánh bao.
Sáng Thứ Sáu
Khương Vân Thù phát hiện vảy đen trên đầu mình đã rụng để lộ làn da mới hồng hào. Nhờ uống linh thủy vài ngày qua, làn da xỉn màu của cô đã trắng lên trông thấy. Điều đặc biệt là linh thủy không làm cô trắng quá nhanh mà thay đổi từ từ, rất tự nhiên.
Cô lấy hộp Ngọc Dung Cao ra thoa một chút lên phần da non vừa lành rồi thoa thêm một ít lên mặt. Sau khi thoa, cô còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng dễ chịu.
Buổi chiều cô sẽ về quê nên định ghé qua cửa hàng cung tiêu mua ít kẹo mang về. Trẻ con trong nhà họ Khương khá đông.
Mặc dù trong không gian của cô có nhiều loại kẹo nhưng không thể lấy ra dùng. Để tự thưởng bản thân, cô bóc một viên sô-cô-la và cho vào miệng. Khổ người khác không bằng khổ chính mình.
Cô chọn bộ sơ mi trắng và váy tím in hoa, kết hợp với giày da. Tóc vẫn tết ba lọn, xõa sang một bên. Kiểu tóc đơn giản nhưng khi được nới lỏng một chút vẫn toát lên vẻ đẹp dịu dàng. Để bộ đồ bớt đơn điệu, cô dùng thêm băng đô hoa tím vừa làm.
Xách theo chiếc túi mới may, cô bỏ thêm ít gạo vào để túi trông nặng hơn.
Cô đạp xe đến cửa hàng bách hóa và dạo qua các quầy hàng. Nhìn những bao bì đơn giản của các sản phẩm, cô cảm nhận rõ ràng hơn sự mộc mạc của thời đại này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.