Thập Niên 70 Bà Chủ Cho Thuê Nhà Mang Không Gian Tích Trữ
Chương 30:
Mèo Thích Ăn Trái Cây
21/10/2024
Cuối cùng, khi mọi người chịu đựng đến chiều để chuẩn bị tan làm, thì người ghi công điểm, Lý Kiến Quốc, cũng đến.
Nhìn đám người với vẻ mặt mệt mỏi, Lý Kiến Quốc đoán rằng buổi chiều chắc không ai lười biếng. Quả nhiên, trong lúc ghi điểm, ông đi xung quanh kiểm tra và thấy ai cũng đạt được khối lượng công việc tương đương 5 công điểm. Cộng thêm số cỏ đã nhổ được tính vào giỏ, mỗi người có đủ 6 công điểm.
Lý Kiến Quốc khích lệ mọi người cố gắng cho ngày mai, sau đó tiếp tục đi đến các nhóm khác để ghi điểm.
Những ai được ghi điểm trước có thể về nhà, nên nhiều người đã cho một người trong nhà về trước để chuẩn bị bữa tối.
Lý Tiểu Tiểu và mọi người vất vả mang những giỏ cỏ lớn đến chỗ nuôi bò của làng, nơi có người ghi công điểm riêng cho phần cỏ này, công điểm này không được cộng chung với phần công việc làm đồng.
Vì vậy, khi Lý Tiểu Tiểu và nhóm của cô hoàn thành hết công việc, những người khác trong làng đã lục tục về nhà chuẩn bị cơm tối.
Lý Tiểu Tiểu chợt nhớ ra cô cần phải lên núi nhặt củi cho bữa nấu ngày mai. Hôm nay cô đã đổi một bó củi bằng kẹo sữa, nhưng không thể lúc nào cũng làm như vậy. Nếu không, chắc chắn sẽ bị người ta nghĩ mình là tiểu thư không biết tự lo liệu.
Mọi người đều đề cao tinh thần lao động gian khổ trong thời kỳ này.
Thôi thì tự mình đi nhặt vậy.
Cô bèn nói với mọi người: “Tớ sẽ không về cùng các cậu đâu, tớ cần phải đi nhặt ít củi.”
Bạch Băng nghĩ mình về cũng không có việc gì làm, nên quyết định đi cùng Lý Tiểu Tiểu để nhặt củi, sau đó tìm cơ hội chia ra ăn cùng.
“Mình đi với cậu. Mình về cũng chẳng có gì làm.” Bạch Băng nói với Lý Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu, mình không đi đâu. Mình cần về giặt quần áo từ hôm qua. Mai đến lượt mình và Bạch Băng nấu ăn, mình muốn xem cách mọi người nấu.” Hoàng Duy Duy ngại ngùng nói.
“Không sao, không sao, chỉ là nhặt củi thôi mà. Các cậu cứ về đi.” Lý Tiểu Tiểu khoát tay tỏ ý mình không ngại.
Cô nhanh chóng rảo bước về phía ngọn núi sau làng, Bạch Băng lặng lẽ theo sau.
Hai người vừa đi vừa nhặt củi, không quên cất bớt củi vào không gian. Mặt trời đã bắt đầu lặn, sắp tối, nên cả hai tăng tốc.
Sau khi mỗi người nhặt đủ số củi cần thiết và để lại một bó để mang về làm bình phong, họ ngừng lại.
Lý Tiểu Tiểu đã đổ mồ hôi đầm đìa, nóng đến mức muốn cởi áo.
Bạch Băng thấy cô nóng quá, liền lấy từ không gian ra một chai nước ép dưa
hấu ướp lạnh và đưa cho cô.
Lý Tiểu Tiểu nhìn chai nước trước mặt, cuối cùng cũng cầm lấy, uống một ngụm lớn, cảm giác cả người như được giải tỏa hết mọi căng thẳng.
“Đã quá!” Lý Tiểu Tiểu kêu lên.
“Vậy thì cảm ơn mình thế nào đây?” Bạch Băng đột nhiên ghé sát lại hỏi.
“Ơ… phải trả công à? Cứ tưởng cậu bù đắp cho mình chứ.”
“Chuyện nào ra chuyện nấy.” Bạch Băng không để Lý Tiểu Tiểu phản bác.
“Cậu muốn gì thì nói luôn đi.” Lý Tiểu Tiểu nói rồi đeo bó củi lên lưng.
“Mình muốn ăn cùng với cậu.” Bạch Băng nghiêm túc nói.
“Được thôi, nhưng không phải cậu nhặt củi cùng mình chỉ để nói điều này chứ?” Lý Tiểu Tiểu hỏi với vẻ bất lực.
“Đúng.”
Nhìn đám người với vẻ mặt mệt mỏi, Lý Kiến Quốc đoán rằng buổi chiều chắc không ai lười biếng. Quả nhiên, trong lúc ghi điểm, ông đi xung quanh kiểm tra và thấy ai cũng đạt được khối lượng công việc tương đương 5 công điểm. Cộng thêm số cỏ đã nhổ được tính vào giỏ, mỗi người có đủ 6 công điểm.
Lý Kiến Quốc khích lệ mọi người cố gắng cho ngày mai, sau đó tiếp tục đi đến các nhóm khác để ghi điểm.
Những ai được ghi điểm trước có thể về nhà, nên nhiều người đã cho một người trong nhà về trước để chuẩn bị bữa tối.
Lý Tiểu Tiểu và mọi người vất vả mang những giỏ cỏ lớn đến chỗ nuôi bò của làng, nơi có người ghi công điểm riêng cho phần cỏ này, công điểm này không được cộng chung với phần công việc làm đồng.
Vì vậy, khi Lý Tiểu Tiểu và nhóm của cô hoàn thành hết công việc, những người khác trong làng đã lục tục về nhà chuẩn bị cơm tối.
Lý Tiểu Tiểu chợt nhớ ra cô cần phải lên núi nhặt củi cho bữa nấu ngày mai. Hôm nay cô đã đổi một bó củi bằng kẹo sữa, nhưng không thể lúc nào cũng làm như vậy. Nếu không, chắc chắn sẽ bị người ta nghĩ mình là tiểu thư không biết tự lo liệu.
Mọi người đều đề cao tinh thần lao động gian khổ trong thời kỳ này.
Thôi thì tự mình đi nhặt vậy.
Cô bèn nói với mọi người: “Tớ sẽ không về cùng các cậu đâu, tớ cần phải đi nhặt ít củi.”
Bạch Băng nghĩ mình về cũng không có việc gì làm, nên quyết định đi cùng Lý Tiểu Tiểu để nhặt củi, sau đó tìm cơ hội chia ra ăn cùng.
“Mình đi với cậu. Mình về cũng chẳng có gì làm.” Bạch Băng nói với Lý Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu, mình không đi đâu. Mình cần về giặt quần áo từ hôm qua. Mai đến lượt mình và Bạch Băng nấu ăn, mình muốn xem cách mọi người nấu.” Hoàng Duy Duy ngại ngùng nói.
“Không sao, không sao, chỉ là nhặt củi thôi mà. Các cậu cứ về đi.” Lý Tiểu Tiểu khoát tay tỏ ý mình không ngại.
Cô nhanh chóng rảo bước về phía ngọn núi sau làng, Bạch Băng lặng lẽ theo sau.
Hai người vừa đi vừa nhặt củi, không quên cất bớt củi vào không gian. Mặt trời đã bắt đầu lặn, sắp tối, nên cả hai tăng tốc.
Sau khi mỗi người nhặt đủ số củi cần thiết và để lại một bó để mang về làm bình phong, họ ngừng lại.
Lý Tiểu Tiểu đã đổ mồ hôi đầm đìa, nóng đến mức muốn cởi áo.
Bạch Băng thấy cô nóng quá, liền lấy từ không gian ra một chai nước ép dưa
hấu ướp lạnh và đưa cho cô.
Lý Tiểu Tiểu nhìn chai nước trước mặt, cuối cùng cũng cầm lấy, uống một ngụm lớn, cảm giác cả người như được giải tỏa hết mọi căng thẳng.
“Đã quá!” Lý Tiểu Tiểu kêu lên.
“Vậy thì cảm ơn mình thế nào đây?” Bạch Băng đột nhiên ghé sát lại hỏi.
“Ơ… phải trả công à? Cứ tưởng cậu bù đắp cho mình chứ.”
“Chuyện nào ra chuyện nấy.” Bạch Băng không để Lý Tiểu Tiểu phản bác.
“Cậu muốn gì thì nói luôn đi.” Lý Tiểu Tiểu nói rồi đeo bó củi lên lưng.
“Mình muốn ăn cùng với cậu.” Bạch Băng nghiêm túc nói.
“Được thôi, nhưng không phải cậu nhặt củi cùng mình chỉ để nói điều này chứ?” Lý Tiểu Tiểu hỏi với vẻ bất lực.
“Đúng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.