Thập Niên 70: Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con Ký
Chương 8: Kinh Sợ 2
Tố Thời
17/03/2022
Trương Lệ Hoa quay lại thấy hai vợ chồng không biết đang làm gì, bất mãn nói: "Cảm thấy không nóng? Còn không mau về nhà."
Thời tiết nắng nóng, ba người chỉ đi một chuyến đã mồ hôi đầm đìa. Vừa vào nhà, Bùi Nhị Xuân vội vàng tìm bình, rót cho mẹ một ly nước, nước sôi kêu “Phù phù” liên tục, thần sắc của Trương Liên Hoa thoải mái hơn một ít.
Nhưng mông Trương Liên Hoa còn chưa kịp ngồi vững thì chợt nghe Bùi Nhị Xuân đã hét lên một tiếng: “Chết tiệt, Chu Tú Tú ăn trộm trứng gà!”
Trương Liên Hoa cùng Đổng Hòa Bình bị chị ta dọa sợ, hai người vội vàng đi đến phòng bếp, liếc mắt liền thấy túi bột mì đã bị mở và hai quả trứng gà.
Chính xác mà nói thì đó là vỏ trứng gà!
Trương Liên Hoa biến sắc: “Gia cảnh mình thế nào? Một lần liền dùng hai quả trứng, ngay cả những nhà lớn trong thành phố cũng không dám ăn như thế này.”
Tâm của Đổng Hòa Bình như bị nhéo đi, nhìn mẹ vợ rồi nhìn vợ, thấp giọng nói: “Trứng gà bình thường đều để mẹ ăn, em dâu ăn hai quả rồi, vậy mẹ phải làm sao bây giờ đây? Đại Phi chúng ta đã lớn rồi, bình thường cũng không tới lượt ăn.”
Bùi Nhị Xuân vốn dĩ rất tức giận, nhưng khi nghe người đàn ông của mình nói vậy, nháy mắt lại càng giận hơn.
Chị ta liền bước lên trước, muốn cùng Trương Liên Hoa quở trách Chu Tú Tú một trận, chỉ muốn mẹ cô ta dạy dỗ người ta một trận ra hồn.
Vào thời đại này, ở thôn Thứu Sơn này, lời nói của chủ gia đình vẫn phải có phân lượng.
Kể từ khi lão Bùi không còn, gánh nặng chủ nhà liền đổ lên người Trương Liên Hoa.
Thường thì gia đình sẽ nói chuyện nhỏ nhẹ với bà, ai cũng sợ vô tình chọc giận bà ta, hoặc là bị chửi bới, đánh đập, nặng hơn nữa sẽ cử thẳng đến bí thư chi bộ thôn để mọi người xét xử, mất mặt vô cùng.
Bùi Nhị Xuân nói bên tai Trương Liên Hoa: "Mẹ, em trai con đã đi rồi, nếu Chu Tú Tú thật sự thành thật, chúng ta sẽ không ác ý với cô ta. Nhưng vấn đề là người phụ nữ này không phải là loại tốt gì, bình thường ăn mặc đẹp còn chưa tính, đối xử với hai đứa nhỏ cũng tệ bạc vô cùng, hôm nay còn ăn trộm trứng! Chúng ta không thể nuôi nổi người không an phận như vậy, tại sao không trực tiếp đuổi cô ta ra ngoài?"
Bùi Nhị Xuân rất tức giận, sắc mặt trầm xuống, khóe miệng cũng không nâng lên nổi.
Càng không xong là, chị ta vừa dứt lời thì Chu Tú Tú từ từ đi ra.
Bùi Nhị Xuân nói cô ăn mặc trang điểm xinh đẹp, cũng rất quá đáng, dù sao người ta chỉ mặt duy nhất một thân áo rách cũ thôi.
Chỉ là ai bảo cô lớn lên trong xinh đẹp, với khuôn mặt trắng nộn như trứng gà bóc, đôi mắt sáng ngời, môi ẩm hồng khiến bộ quần áo cũ của cô cũng trở nên tươi sáng.
Một lý do khác khiến Bùi Nhị Xuân chán ghét vị em dâu này là từ bản tính ghen tị của phụ nữ.
Lúc này nhìn thấy cô đẹp như tranh vẽ, ngay cả Đổng Hòa Bình cũng nhìn cô chằm chằm, càng làm chị ta tức giận.
Nhưng Bùi Nhị Xuân không ngờ rằng những gì mình nói sẽ ngay lập tức trở thành trở thành thứ rất buồn cười.
Bởi vì khi Chu Tú Tú đi ra, mỗi tay dẫn một đứa, vẻ mặt ảm đạm thường ngày cũng trở nên dịu dàng, dường như toát ra vẻ rực rỡ của tình cảm của một người mẹ…
Tư thái này dường như không có gì gọi là đối xử tệ với hai đứa trẻ.
Chu Tú Tú dẫn hai đứa trẻ đi ra, liếc mắt nhìn thoáng qua bộ dạng hung hãn của những mọi người.
“Chu Tú Tú, là cô ăn trứng gà?” Bùi Nhị Xuân hỏi.
Đổng Hòa Bình nhẹ nhàng ôm lấy vai vợ, nói với giọng điệu tự cho là công bằng: “Em dâu, đây là lỗi của em, lẽ ra…”
Trương Liên Hoa đau lòng đến mức tim gần như vỡ tan, hai quả trứng đắt tiền như vậy, như miếng thịt bị lấy ra khỏi cơ thể bà ta vậy.
Lúc này nhìn thấy vẻ mặt không chút hối lỗi của Chu Tú Tú, Trương Liên Hoa nghiến răng, tức giận giơ tay muốn tát cô một cái.
“Nói thì cứ nói, tại sao còn muốn đánh người?” Chu Tú Tú trực tiếp vươn tay nắm lấy cổ tay gầy guộc của Trương Liên Hoa, bỏ xuống: “Tôi không đánh với người lớn tuổi, nhưng nếu bà không nói lý, đừng trách tôi không khách khí.”
Trương Liên Hoa đã lớn tuổi, cũng không còn sức như lúc trẻ, lúc này bị vung tay, lảo đảo mấy bước, vẻ mặt không thể tin nhìn cô.
Tại sao người này như biến thành con người khác vậy?
Thời tiết nắng nóng, ba người chỉ đi một chuyến đã mồ hôi đầm đìa. Vừa vào nhà, Bùi Nhị Xuân vội vàng tìm bình, rót cho mẹ một ly nước, nước sôi kêu “Phù phù” liên tục, thần sắc của Trương Liên Hoa thoải mái hơn một ít.
Nhưng mông Trương Liên Hoa còn chưa kịp ngồi vững thì chợt nghe Bùi Nhị Xuân đã hét lên một tiếng: “Chết tiệt, Chu Tú Tú ăn trộm trứng gà!”
Trương Liên Hoa cùng Đổng Hòa Bình bị chị ta dọa sợ, hai người vội vàng đi đến phòng bếp, liếc mắt liền thấy túi bột mì đã bị mở và hai quả trứng gà.
Chính xác mà nói thì đó là vỏ trứng gà!
Trương Liên Hoa biến sắc: “Gia cảnh mình thế nào? Một lần liền dùng hai quả trứng, ngay cả những nhà lớn trong thành phố cũng không dám ăn như thế này.”
Tâm của Đổng Hòa Bình như bị nhéo đi, nhìn mẹ vợ rồi nhìn vợ, thấp giọng nói: “Trứng gà bình thường đều để mẹ ăn, em dâu ăn hai quả rồi, vậy mẹ phải làm sao bây giờ đây? Đại Phi chúng ta đã lớn rồi, bình thường cũng không tới lượt ăn.”
Bùi Nhị Xuân vốn dĩ rất tức giận, nhưng khi nghe người đàn ông của mình nói vậy, nháy mắt lại càng giận hơn.
Chị ta liền bước lên trước, muốn cùng Trương Liên Hoa quở trách Chu Tú Tú một trận, chỉ muốn mẹ cô ta dạy dỗ người ta một trận ra hồn.
Vào thời đại này, ở thôn Thứu Sơn này, lời nói của chủ gia đình vẫn phải có phân lượng.
Kể từ khi lão Bùi không còn, gánh nặng chủ nhà liền đổ lên người Trương Liên Hoa.
Thường thì gia đình sẽ nói chuyện nhỏ nhẹ với bà, ai cũng sợ vô tình chọc giận bà ta, hoặc là bị chửi bới, đánh đập, nặng hơn nữa sẽ cử thẳng đến bí thư chi bộ thôn để mọi người xét xử, mất mặt vô cùng.
Bùi Nhị Xuân nói bên tai Trương Liên Hoa: "Mẹ, em trai con đã đi rồi, nếu Chu Tú Tú thật sự thành thật, chúng ta sẽ không ác ý với cô ta. Nhưng vấn đề là người phụ nữ này không phải là loại tốt gì, bình thường ăn mặc đẹp còn chưa tính, đối xử với hai đứa nhỏ cũng tệ bạc vô cùng, hôm nay còn ăn trộm trứng! Chúng ta không thể nuôi nổi người không an phận như vậy, tại sao không trực tiếp đuổi cô ta ra ngoài?"
Bùi Nhị Xuân rất tức giận, sắc mặt trầm xuống, khóe miệng cũng không nâng lên nổi.
Càng không xong là, chị ta vừa dứt lời thì Chu Tú Tú từ từ đi ra.
Bùi Nhị Xuân nói cô ăn mặc trang điểm xinh đẹp, cũng rất quá đáng, dù sao người ta chỉ mặt duy nhất một thân áo rách cũ thôi.
Chỉ là ai bảo cô lớn lên trong xinh đẹp, với khuôn mặt trắng nộn như trứng gà bóc, đôi mắt sáng ngời, môi ẩm hồng khiến bộ quần áo cũ của cô cũng trở nên tươi sáng.
Một lý do khác khiến Bùi Nhị Xuân chán ghét vị em dâu này là từ bản tính ghen tị của phụ nữ.
Lúc này nhìn thấy cô đẹp như tranh vẽ, ngay cả Đổng Hòa Bình cũng nhìn cô chằm chằm, càng làm chị ta tức giận.
Nhưng Bùi Nhị Xuân không ngờ rằng những gì mình nói sẽ ngay lập tức trở thành trở thành thứ rất buồn cười.
Bởi vì khi Chu Tú Tú đi ra, mỗi tay dẫn một đứa, vẻ mặt ảm đạm thường ngày cũng trở nên dịu dàng, dường như toát ra vẻ rực rỡ của tình cảm của một người mẹ…
Tư thái này dường như không có gì gọi là đối xử tệ với hai đứa trẻ.
Chu Tú Tú dẫn hai đứa trẻ đi ra, liếc mắt nhìn thoáng qua bộ dạng hung hãn của những mọi người.
“Chu Tú Tú, là cô ăn trứng gà?” Bùi Nhị Xuân hỏi.
Đổng Hòa Bình nhẹ nhàng ôm lấy vai vợ, nói với giọng điệu tự cho là công bằng: “Em dâu, đây là lỗi của em, lẽ ra…”
Trương Liên Hoa đau lòng đến mức tim gần như vỡ tan, hai quả trứng đắt tiền như vậy, như miếng thịt bị lấy ra khỏi cơ thể bà ta vậy.
Lúc này nhìn thấy vẻ mặt không chút hối lỗi của Chu Tú Tú, Trương Liên Hoa nghiến răng, tức giận giơ tay muốn tát cô một cái.
“Nói thì cứ nói, tại sao còn muốn đánh người?” Chu Tú Tú trực tiếp vươn tay nắm lấy cổ tay gầy guộc của Trương Liên Hoa, bỏ xuống: “Tôi không đánh với người lớn tuổi, nhưng nếu bà không nói lý, đừng trách tôi không khách khí.”
Trương Liên Hoa đã lớn tuổi, cũng không còn sức như lúc trẻ, lúc này bị vung tay, lảo đảo mấy bước, vẻ mặt không thể tin nhìn cô.
Tại sao người này như biến thành con người khác vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.