Thập Niên 70: Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con Ký
Chương 17: Lập Quy Tắc 3
Tố Thời
17/03/2022
Trương Liên Hoa cầm tiền, nói là nghĩ cho cả nhà, trên thực tế lại có tư lợi riêng, lấy toàn bộ tiền phụ giúp cho con gái cả và con gái thứ hai của bà ta.
Cũng chính vì nguyên nhân này, chồng của nguyên chủ hi sinh vì nhiệm vụ, nguyên chủ mới vội vàng ngựa không ngừng vó chạy đi lãnh lương trợ cấp, vụng trộm giấu ở nhà mẹ đẻ.
Giọng điệu Chu Tú Tú bình tĩnh, khóe miệng mang theo ý châm chọc, đôi mắt sáng ngời vì tức giận mà trở nên tràn ngập thần thái.
Nhìn một màn này, Bùi Tiểu Thu ngây ngẩn cả người.
Kỳ quái, nếu theo tính cách của chị dâu lúc trước, tuyệt đối sẽ không vì mình mà ra mặt, vì hai đứa trẻ ra mặt.
Trên mặt Bùi Nhị Xuân trắng bệch: "Bớt nói mấy lời vô nghĩa, tiền em trai tôi kiếm được không cho mẹ thì cho ai?”
Chu Tú Tú lạnh lùng cười: "Cho mẹ thì thiên kinh địa nghĩa rồi, nhưng nuôi một nhà các người là đạo lý gì?”
Bùi Nhị Xuân nhất thời nghẹn lời.
Đổng Hòa Bình im lặng một lúc, nói: "Tú Tú, đứa trẻ muốn ăn kẹo, vậy thì nói với bọn tôi. Không được ăn cắp vặt như vậy, chúng ta nên xử lý nghiêm túc chuyện này, lập ra quy tắc cho bọn trẻ.”
Đổng Hòa Bình chính là tên xấu xa như vậy, lời nói nghe có vẻ rất đúng trọng tâm, nhưng thực tế lại càng tạo ra nhiều mâu thuẫn trong nhà hơn.
Vừa nghe anh ta nói vậy, Bùi Nhị Xuân lập tức đồng ý nói: "Đúng vậy! Bây giờ đứa trẻ trộm kẹo, lớn lên trộm tiền, mẹ, mẹ không thể mặc kệ như vậy được!”
"Nếu hai đứa trẻ trộm đồ, vậy không cần các người quan tâm, tôi sẽ là người đầu tiên không buông tha. Không có bằng chứng, chị về phòng xem lại đi, xem có thiếu kẹo không. Nếu không thiếu, vậy hôm nay tôi và chị còn chưa xong đâu.”
Bây giờ không giống với tương lai, kẹo rất hiếm, lúc mua là mua một viên đếm một viên, ăn bao nhiêu liếc mắt nhìn là biết. Người như Bùi Nhị Xuân, đương nhiên nhớ rõ tổng số kẹo.
"Bỏ đi, người một nhà đừng nói hai nhà, lấy rồi thì lấy đi." Đổng Hòa Bình bị ánh mắt lạnh nhạt mà kiên quyết của Chu Tú Tú làm cho sửng sốt, không hiểu sao cảm thấy cô có nắm chắc.
Bùi Nhị Xuân nhảy nhót: "Sao lại bỏ? Tôi đi xem!”
Bùi Nhị Xuân hấp tấp chạy vào trong phòng.
Gương mặt Trương Liên Hoa cứng đờ, lúc thì nhìn con gái lớn và con rể, lúc thì lại nhìn hai đứa trẻ đang tủi thân sợ hãi, cuối cùng dừng ánh mắt lại trên người Chu Tú Tú.
Sao bà ta cứ cảm thấy Chu Tú Tú giống như đã biến thành người khác?
Chu Tú Tú không để ý tới bà ta, quay đầu nói với Tiểu Niên và Tiểu Uyển: "Chúng ta cũng đi vào.”
Trong phòng, Đổng Đại Phi phơi bụng ngủ say, bên miệng còn chảy cả nước miếng.
"Hay thật, con mình thì ngủ ngon lành, còn con của tôi thì bị bắt nạt ở bên ngoài?" Chu Tú Tú cười như không cười.
Bùi Nhị Xuân lạnh lùng hừ một tiếng, mở tủ ra, lấy ra một cái túi giấy dầu từ trong chăn bông mùa đông.
"Vốn có bao nhiêu viên?" Chu Tú Tú ngăn cản cái tay đang định mở túi dầu của chị ta.
Bùi Nhị Xuân tức giận trợn mắt nhìn cô một cái: "Bọn tôi lên thành phố mua năm viên, Đại Phi ăn hai viên, bây giờ hẳn là còn có ba viên.”
Chu Tú Tú nhún vai, nhếch cằm một cái, ý bảo chị ta mở ra.
Bùi Nhị Xuân mở túi giấy dầu ra, nghiêm túc đếm, bỗng ánh mắt của chị ta chợt sáng ngời, giống như là người thắng nói: "Ở đây chỉ có hai viên! Không phải bị trộm thì còn gì nữa?”
Ánh mắt ảm đạm của Đổng Hòa Bình cũng đột nhiên sáng ngời, anh ta thở phào nhẹ nhõm, định tiếp tục thêm dầu vào lửa. Nhưng không ngờ đúng lúc này, Đổng Đại Phi nghe được động tĩnh nên mơ màng mở mắt ra.
Đổng Đại Phi dụi mắt, nhìn túi giấy dầu trong tay mẹ, lại nhìn biểu cảm hưng sư vấn tội của mẹ mình, lập tức sợ đến mức tè ra quần, giật mình từ trên giường đứng lên: "Mẹ, con sai rồi!”
Chu Tú Tú nhíu mày, có chút thích thú nhìn đứa nhỏ mập mạp này.
Đổng Đại Phi bị dọa đến ngu người, lập tức nước mắt nước mũi nói: "Mẹ, con chỉ ăn vụng một viên thôi, chỉ có một viên!”
Cả người Bùi Nhị Xuân sững sờ.
Con trai ngu xuẩn của chị ta vừa mới nói cái gì cơ?
Cũng chính vì nguyên nhân này, chồng của nguyên chủ hi sinh vì nhiệm vụ, nguyên chủ mới vội vàng ngựa không ngừng vó chạy đi lãnh lương trợ cấp, vụng trộm giấu ở nhà mẹ đẻ.
Giọng điệu Chu Tú Tú bình tĩnh, khóe miệng mang theo ý châm chọc, đôi mắt sáng ngời vì tức giận mà trở nên tràn ngập thần thái.
Nhìn một màn này, Bùi Tiểu Thu ngây ngẩn cả người.
Kỳ quái, nếu theo tính cách của chị dâu lúc trước, tuyệt đối sẽ không vì mình mà ra mặt, vì hai đứa trẻ ra mặt.
Trên mặt Bùi Nhị Xuân trắng bệch: "Bớt nói mấy lời vô nghĩa, tiền em trai tôi kiếm được không cho mẹ thì cho ai?”
Chu Tú Tú lạnh lùng cười: "Cho mẹ thì thiên kinh địa nghĩa rồi, nhưng nuôi một nhà các người là đạo lý gì?”
Bùi Nhị Xuân nhất thời nghẹn lời.
Đổng Hòa Bình im lặng một lúc, nói: "Tú Tú, đứa trẻ muốn ăn kẹo, vậy thì nói với bọn tôi. Không được ăn cắp vặt như vậy, chúng ta nên xử lý nghiêm túc chuyện này, lập ra quy tắc cho bọn trẻ.”
Đổng Hòa Bình chính là tên xấu xa như vậy, lời nói nghe có vẻ rất đúng trọng tâm, nhưng thực tế lại càng tạo ra nhiều mâu thuẫn trong nhà hơn.
Vừa nghe anh ta nói vậy, Bùi Nhị Xuân lập tức đồng ý nói: "Đúng vậy! Bây giờ đứa trẻ trộm kẹo, lớn lên trộm tiền, mẹ, mẹ không thể mặc kệ như vậy được!”
"Nếu hai đứa trẻ trộm đồ, vậy không cần các người quan tâm, tôi sẽ là người đầu tiên không buông tha. Không có bằng chứng, chị về phòng xem lại đi, xem có thiếu kẹo không. Nếu không thiếu, vậy hôm nay tôi và chị còn chưa xong đâu.”
Bây giờ không giống với tương lai, kẹo rất hiếm, lúc mua là mua một viên đếm một viên, ăn bao nhiêu liếc mắt nhìn là biết. Người như Bùi Nhị Xuân, đương nhiên nhớ rõ tổng số kẹo.
"Bỏ đi, người một nhà đừng nói hai nhà, lấy rồi thì lấy đi." Đổng Hòa Bình bị ánh mắt lạnh nhạt mà kiên quyết của Chu Tú Tú làm cho sửng sốt, không hiểu sao cảm thấy cô có nắm chắc.
Bùi Nhị Xuân nhảy nhót: "Sao lại bỏ? Tôi đi xem!”
Bùi Nhị Xuân hấp tấp chạy vào trong phòng.
Gương mặt Trương Liên Hoa cứng đờ, lúc thì nhìn con gái lớn và con rể, lúc thì lại nhìn hai đứa trẻ đang tủi thân sợ hãi, cuối cùng dừng ánh mắt lại trên người Chu Tú Tú.
Sao bà ta cứ cảm thấy Chu Tú Tú giống như đã biến thành người khác?
Chu Tú Tú không để ý tới bà ta, quay đầu nói với Tiểu Niên và Tiểu Uyển: "Chúng ta cũng đi vào.”
Trong phòng, Đổng Đại Phi phơi bụng ngủ say, bên miệng còn chảy cả nước miếng.
"Hay thật, con mình thì ngủ ngon lành, còn con của tôi thì bị bắt nạt ở bên ngoài?" Chu Tú Tú cười như không cười.
Bùi Nhị Xuân lạnh lùng hừ một tiếng, mở tủ ra, lấy ra một cái túi giấy dầu từ trong chăn bông mùa đông.
"Vốn có bao nhiêu viên?" Chu Tú Tú ngăn cản cái tay đang định mở túi dầu của chị ta.
Bùi Nhị Xuân tức giận trợn mắt nhìn cô một cái: "Bọn tôi lên thành phố mua năm viên, Đại Phi ăn hai viên, bây giờ hẳn là còn có ba viên.”
Chu Tú Tú nhún vai, nhếch cằm một cái, ý bảo chị ta mở ra.
Bùi Nhị Xuân mở túi giấy dầu ra, nghiêm túc đếm, bỗng ánh mắt của chị ta chợt sáng ngời, giống như là người thắng nói: "Ở đây chỉ có hai viên! Không phải bị trộm thì còn gì nữa?”
Ánh mắt ảm đạm của Đổng Hòa Bình cũng đột nhiên sáng ngời, anh ta thở phào nhẹ nhõm, định tiếp tục thêm dầu vào lửa. Nhưng không ngờ đúng lúc này, Đổng Đại Phi nghe được động tĩnh nên mơ màng mở mắt ra.
Đổng Đại Phi dụi mắt, nhìn túi giấy dầu trong tay mẹ, lại nhìn biểu cảm hưng sư vấn tội của mẹ mình, lập tức sợ đến mức tè ra quần, giật mình từ trên giường đứng lên: "Mẹ, con sai rồi!”
Chu Tú Tú nhíu mày, có chút thích thú nhìn đứa nhỏ mập mạp này.
Đổng Đại Phi bị dọa đến ngu người, lập tức nước mắt nước mũi nói: "Mẹ, con chỉ ăn vụng một viên thôi, chỉ có một viên!”
Cả người Bùi Nhị Xuân sững sờ.
Con trai ngu xuẩn của chị ta vừa mới nói cái gì cơ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.