Thập Niên 70: Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con Ký
Chương 42: Tâm Phục Khẩu Phục 1
Tố Thời
27/03/2022
Đây là thời khắc vui vẻ nhất từ sau khi Chu Tú Tú đến đây.
Trước đây cô vất vả phấn đấu, coi sự nghiệp quan trọng hơn bất kì cái gì, đến thập niên bảy mươi, danh hiệu blogger ẩm thực hiển nhiên cũng bị gỡ xuống, nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ.
Hôm nay bí thư thôn và chủ nhiệm Liên đoàn phụ nữ đồng ý để cô vào nhà ăn công xã, tương đương với khẳng định thực lực của cô, cảm giác thành tựu lâu ngày không gặp đã quay lại rồi.
Hệ thống đã gửi cho cô 1kg thịt ba chỉ, cái này rất hiếm, chắc chắn sẽ khiến mọi người thèm chảy nước miếng. Nhưng tạm thời Chu Tú Tú chưa có ý định đem thịt ra.
Cô với người nhà này không hợp nhau, dựa vào cái gì mời bọn họ ăn thịt? Chuyện này còn phải suy nghĩ thêm.
Suy cho cùng, điều khiến Chu Tú Tú vui mừng nhất là đã tìm được Tiểu Uyển về.
Niềm vui khi mất rồi còn tìm lại được chân thật như vậy, khiến cô cảm thấy trái tim đã vô dục vô cầu kia của mình bắt đầu đập bình thường trở lại.
“Mẹ ơi.” Bỗng nhiên một giọng nói nhẹ nhàng cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
Chu Tú Tú cúi đầu, Tiểu Niên đang đứng bên cạnh cô, tay nhỏ nắm chặt góc áo, dáng vẻ dè dặt.
“Tiểu Niên, con sao vậy?” Chu Tú Tú ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi.
Tiểu Niên chớp mắt, nhìn Chu Tú Tú chằm chằm.
Cậu bé tưởng rằng mẹ sẽ tức giận, sẽ đánh người, nhưng mẹ không có.
“Con xin lỗi, con không nên lên xe.” Giọng Tiểu Niên rất khẽ, dường như bị nghẹn trong cuống họng, hai tay nắm góc áo càng dùng sức, đầu ngón tay đều trắng bệch.
Cứu được Tiểu Uyển về, ở phương diện khác mà nói, cũng là cứu được Tiểu Niên.
Tính tình của đứa nhỏ này sau khi lớn lên trở nên độc ác, cố chấp, nguyên nhân phần lớn là do cảm giác áy náy và hối hận bủa vây, không có cách nào thoát khỏi bóng ma.
Ánh mắt Chu Tú Tú càng dịu dàng hơn một chút, cô đưa tay ôm lấy Tiểu Niên.
Cái ôm của mẹ thật dịu dàng, Tiểu Niên bị cô ôm chặt, cả người cậu bé người sững sờ, hai mắt nhìn thẳng vào cô, vẻ mặt ngơ ngác rồi lại mừng rỡ.
“Tiểu Niên, con mới có ba tuổi mấy, ở rất nhiều gia đình, những đứa trẻ nhỏ thế này không hiểu chuyện chút nào, một đám người trong nhà vây quanh, giống như một tiểu hoàng đế.” Cô nói rồi sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu, lại tiếp tục nói.
“Con là anh trai, nhưng con với em gái bằng tuổi nhau, sao có thể chăm sóc tốt cho con bé được? Sau này có gặp rắc rối thì đến tìm mẹ, để mẹ giúp các con, có được không?”
Đây là lần đầu Tiểu Niên nghe mẹ nói nhiều như vậy.
Cậu bé mím môi, cái hiểu cái không, sau một lúc lâu mới ngại ngùng hỏi: “Tiểu hoàng đế là cái gì ạ?”
Chu Tú Tú “phụt” một tiếng, bật cười, gò má nhỏ của Tiểu Niên đỏ lên.
Chu Tú Tú sờ gương mặt nhỏ nhắn của cậu: “Thế này mới giống trẻ con nè.”
…
Toàn bộ thôn Thứu Sơn, không ai không nghĩ đến chuyện ở nhà ăn công xã. Chỉ là, lúc mọi đang hăng hái thảo luận xem việc này cuối cùng sẽ rơi vào tay ai, bỗng nhiên phát hiện trong ruộng biến mất hai người.
Một người là Trần Thục Nhã, một người là Chu Tú Tú.
“Thanh niên trí thức chưa dậy ư? Không biết làm gì cả, có thể sống một cuộc sống nhẹ nhàng nhất. Người thành phố đều là người được nuông chiều!”
“Thanh niên trí thức Trần thì thôi đi, bí thư tốt bụng, không thể nhìn con gái nhà người ta làm việc nặng nhọc. Nhưng góa phụ nhà họ Bùi lại dựa vào cái gì chứ? Chẳng lẽ chồng chết rồi, cả thôn phải chăm sóc cô ta sao?”
Các xã viên cứ nói chua ngoa, không ai chịu phục, sôi nổi bàn bạc lúc tan ca đi đến nhà ăn ầm ĩ một trận, phải để bí thư thôn hồi tâm chuyển ý.
Còn phía bên kia, Trần Thục Nhã khó khăn lắm mới nhận được cơ hội làm lại từ đầu, trong lòng vô cùng đắc ý, ánh mắt lấp lánh.
Nhưng không ngờ lúc đi vào phòng bếp của nhà ăn, cô ta nhìn thấy một bóng dáng.
Vẻ mặt Trần Thục Nhã cứng đờ, sau một lúc lâu mới nói: “Đồng… đồng chí Chu, sao cô lại tới đây?”
Chu Tú Tú đang chuẩn bị nguyên liệu.
Trước đây cô vất vả phấn đấu, coi sự nghiệp quan trọng hơn bất kì cái gì, đến thập niên bảy mươi, danh hiệu blogger ẩm thực hiển nhiên cũng bị gỡ xuống, nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ.
Hôm nay bí thư thôn và chủ nhiệm Liên đoàn phụ nữ đồng ý để cô vào nhà ăn công xã, tương đương với khẳng định thực lực của cô, cảm giác thành tựu lâu ngày không gặp đã quay lại rồi.
Hệ thống đã gửi cho cô 1kg thịt ba chỉ, cái này rất hiếm, chắc chắn sẽ khiến mọi người thèm chảy nước miếng. Nhưng tạm thời Chu Tú Tú chưa có ý định đem thịt ra.
Cô với người nhà này không hợp nhau, dựa vào cái gì mời bọn họ ăn thịt? Chuyện này còn phải suy nghĩ thêm.
Suy cho cùng, điều khiến Chu Tú Tú vui mừng nhất là đã tìm được Tiểu Uyển về.
Niềm vui khi mất rồi còn tìm lại được chân thật như vậy, khiến cô cảm thấy trái tim đã vô dục vô cầu kia của mình bắt đầu đập bình thường trở lại.
“Mẹ ơi.” Bỗng nhiên một giọng nói nhẹ nhàng cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
Chu Tú Tú cúi đầu, Tiểu Niên đang đứng bên cạnh cô, tay nhỏ nắm chặt góc áo, dáng vẻ dè dặt.
“Tiểu Niên, con sao vậy?” Chu Tú Tú ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi.
Tiểu Niên chớp mắt, nhìn Chu Tú Tú chằm chằm.
Cậu bé tưởng rằng mẹ sẽ tức giận, sẽ đánh người, nhưng mẹ không có.
“Con xin lỗi, con không nên lên xe.” Giọng Tiểu Niên rất khẽ, dường như bị nghẹn trong cuống họng, hai tay nắm góc áo càng dùng sức, đầu ngón tay đều trắng bệch.
Cứu được Tiểu Uyển về, ở phương diện khác mà nói, cũng là cứu được Tiểu Niên.
Tính tình của đứa nhỏ này sau khi lớn lên trở nên độc ác, cố chấp, nguyên nhân phần lớn là do cảm giác áy náy và hối hận bủa vây, không có cách nào thoát khỏi bóng ma.
Ánh mắt Chu Tú Tú càng dịu dàng hơn một chút, cô đưa tay ôm lấy Tiểu Niên.
Cái ôm của mẹ thật dịu dàng, Tiểu Niên bị cô ôm chặt, cả người cậu bé người sững sờ, hai mắt nhìn thẳng vào cô, vẻ mặt ngơ ngác rồi lại mừng rỡ.
“Tiểu Niên, con mới có ba tuổi mấy, ở rất nhiều gia đình, những đứa trẻ nhỏ thế này không hiểu chuyện chút nào, một đám người trong nhà vây quanh, giống như một tiểu hoàng đế.” Cô nói rồi sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu, lại tiếp tục nói.
“Con là anh trai, nhưng con với em gái bằng tuổi nhau, sao có thể chăm sóc tốt cho con bé được? Sau này có gặp rắc rối thì đến tìm mẹ, để mẹ giúp các con, có được không?”
Đây là lần đầu Tiểu Niên nghe mẹ nói nhiều như vậy.
Cậu bé mím môi, cái hiểu cái không, sau một lúc lâu mới ngại ngùng hỏi: “Tiểu hoàng đế là cái gì ạ?”
Chu Tú Tú “phụt” một tiếng, bật cười, gò má nhỏ của Tiểu Niên đỏ lên.
Chu Tú Tú sờ gương mặt nhỏ nhắn của cậu: “Thế này mới giống trẻ con nè.”
…
Toàn bộ thôn Thứu Sơn, không ai không nghĩ đến chuyện ở nhà ăn công xã. Chỉ là, lúc mọi đang hăng hái thảo luận xem việc này cuối cùng sẽ rơi vào tay ai, bỗng nhiên phát hiện trong ruộng biến mất hai người.
Một người là Trần Thục Nhã, một người là Chu Tú Tú.
“Thanh niên trí thức chưa dậy ư? Không biết làm gì cả, có thể sống một cuộc sống nhẹ nhàng nhất. Người thành phố đều là người được nuông chiều!”
“Thanh niên trí thức Trần thì thôi đi, bí thư tốt bụng, không thể nhìn con gái nhà người ta làm việc nặng nhọc. Nhưng góa phụ nhà họ Bùi lại dựa vào cái gì chứ? Chẳng lẽ chồng chết rồi, cả thôn phải chăm sóc cô ta sao?”
Các xã viên cứ nói chua ngoa, không ai chịu phục, sôi nổi bàn bạc lúc tan ca đi đến nhà ăn ầm ĩ một trận, phải để bí thư thôn hồi tâm chuyển ý.
Còn phía bên kia, Trần Thục Nhã khó khăn lắm mới nhận được cơ hội làm lại từ đầu, trong lòng vô cùng đắc ý, ánh mắt lấp lánh.
Nhưng không ngờ lúc đi vào phòng bếp của nhà ăn, cô ta nhìn thấy một bóng dáng.
Vẻ mặt Trần Thục Nhã cứng đờ, sau một lúc lâu mới nói: “Đồng… đồng chí Chu, sao cô lại tới đây?”
Chu Tú Tú đang chuẩn bị nguyên liệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.