Thập Niên 70: Bác Sĩ Thiên Tài Và Kho Vật Tư Tỷ Đô Được Cả Nước Săn Đón
Chương 11:
Vong Trần Tửu
06/10/2024
Diệp Phong ngẩn người nhìn chị gái: “…” Chị mình từ khi nào mà biết đổi sắc mặt như diễn kịch Tứ Xuyên thế này? Rõ ràng một giây trước còn khóc lóc nức nở, bây giờ… Thật đáng sợ! “Cũng may là có người cứu chị.” Diệp Phong biết Diệp Thanh Nguyệt không biết bơi, nếu không có người tốt bụng kia, cậu thật sự không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra! “Đúng rồi, người đó là ai vậy chị?” Diệp Phong hỏi.
“Chúng ta nên cảm ơn anh ấy đàng hoàng!” Diệp Thanh Nguyệt nghe vậy, chỉ cười khổ: “Chị không biết.” Kiếp trước, người đàn ông đó sau khi đưa cô lên bờ thì lặng lẽ rời đi, không bao giờ xuất hiện nữa.
Đời này, có lẽ cũng vậy thôi.
Nghĩ đến đây, cô có chút tiếc nuối nói: “Nếu có thể, chị thật sự muốn tìm anh ấy để nói lời cảm ơn.” Kiếp trước, kiếp này, ân cứu mạng, cô chỉ muốn trả ơn người đó bằng tất cả những gì tốt đẹp nhất.
“Vậy chúng ta đi tìm!” Khi Diệp Thanh Nguyệt đang hơi nản lòng, giọng Diệp Phong vang lên.
“Chị, chiếc áo sơ mi chị đang mặc hình như là loại áo làm từ sợi tổng hợp, không phải rẻ đâu! Nhà bình thường không ai dám mua, mà anh ấy lại sẵn lòng cho chị mặc, chắc gia cảnh tốt lắm.
Nhà như vậy, đừng nói trong làng, đến thị trấn cũng chẳng có nhiều!” Diệp Phong nghĩ ra gì đó, nói tiếp: “À đúng rồi, lúc anh ấy cứu chị, chị có nhìn rõ mặt không? Hoặc có đặc điểm gì đặc biệt cũng được.” Diệp Thanh Nguyệt đáp: “Dưới cằm bên phải có một nốt ruồi đen nhỏ.” “Gia cảnh tốt, dưới cằm có nốt ruồi, vậy chúng ta sẽ dựa vào những đặc điểm này mà tìm.” Diệp Phong mỉm cười với chị gái: “Chị, hồi đó chị quên mang sách giáo khoa, có một bạn nam lớp bên cho chị mượn sách, chị cảm kích đến mức hôm sau còn mang trộm quả trứng mẹ cho chị để tặng lại bạn ấy.
Kết quả là mọi người hiểu lầm, tưởng hai người đang quen nhau.” Thời đó nhà nào cũng khó khăn, con cái lại nhiều, được ăn một chút đồ ngon đã là hiếm hoi lắm rồi.
Diệp Thanh Nguyệt cũng phải chờ một hai tháng mới được chia cho một quả trứng gà, vậy mà chị không do dự mang cho bạn học để cảm ơn.
Diệp Phong nói nhỏ: “Chỉ là việc nhỏ như cho mượn sách mà chị đã mang cả quả trứng tặng lại, lần này người ta cứu mạng chị, nếu không tìm được người để báo đáp, chị sẽ không yên lòng phải không?” Chị gái cậu chính là người như vậy, rất trọng ân tình, không thích mắc nợ ai.
“Ừ.” Diệp Thanh Nguyệt vốn cảm thấy tìm người đó rất khó, nhưng nghe em trai nói vậy, cô lại có chút hy vọng: “Khi nào về nhà, chị sẽ hỏi thăm xem có ai giống như thế không.” “Em cũng sẽ giúp chị!” Diệp Phong vỗ ngực.
Nhưng sức khỏe cậu không tốt, trong rừng lại oi bức, vừa nói xong đã bắt đầu ho khan.
“A Phong, em có sao không?” Diệp Thanh Nguyệt vội vàng đỡ Diệp Phong ngồi xuống, nắm lấy tay cậu rồi nhẹ nhàng ấn vào các huyệt đạo.
Rất nhanh, cơn ho của Diệp Phong dừng lại, cậu ngạc nhiên: “Chị, chị vừa làm gì vậy?” Ngày thường mỗi lần ho, cậu chỉ muốn ho ra cả phổi.
Nhưng chị gái chỉ xoa bóp tay một chút, cậu đã cảm thấy dễ chịu hẳn, lập tức hết ho.
“Một chút mẹo nhỏ thôi, để chị dạy cho em, sau này khi ho có thể tự làm cho đỡ.” Diệp Thanh Nguyệt vừa định nói thêm.
“Chúng ta nên cảm ơn anh ấy đàng hoàng!” Diệp Thanh Nguyệt nghe vậy, chỉ cười khổ: “Chị không biết.” Kiếp trước, người đàn ông đó sau khi đưa cô lên bờ thì lặng lẽ rời đi, không bao giờ xuất hiện nữa.
Đời này, có lẽ cũng vậy thôi.
Nghĩ đến đây, cô có chút tiếc nuối nói: “Nếu có thể, chị thật sự muốn tìm anh ấy để nói lời cảm ơn.” Kiếp trước, kiếp này, ân cứu mạng, cô chỉ muốn trả ơn người đó bằng tất cả những gì tốt đẹp nhất.
“Vậy chúng ta đi tìm!” Khi Diệp Thanh Nguyệt đang hơi nản lòng, giọng Diệp Phong vang lên.
“Chị, chiếc áo sơ mi chị đang mặc hình như là loại áo làm từ sợi tổng hợp, không phải rẻ đâu! Nhà bình thường không ai dám mua, mà anh ấy lại sẵn lòng cho chị mặc, chắc gia cảnh tốt lắm.
Nhà như vậy, đừng nói trong làng, đến thị trấn cũng chẳng có nhiều!” Diệp Phong nghĩ ra gì đó, nói tiếp: “À đúng rồi, lúc anh ấy cứu chị, chị có nhìn rõ mặt không? Hoặc có đặc điểm gì đặc biệt cũng được.” Diệp Thanh Nguyệt đáp: “Dưới cằm bên phải có một nốt ruồi đen nhỏ.” “Gia cảnh tốt, dưới cằm có nốt ruồi, vậy chúng ta sẽ dựa vào những đặc điểm này mà tìm.” Diệp Phong mỉm cười với chị gái: “Chị, hồi đó chị quên mang sách giáo khoa, có một bạn nam lớp bên cho chị mượn sách, chị cảm kích đến mức hôm sau còn mang trộm quả trứng mẹ cho chị để tặng lại bạn ấy.
Kết quả là mọi người hiểu lầm, tưởng hai người đang quen nhau.” Thời đó nhà nào cũng khó khăn, con cái lại nhiều, được ăn một chút đồ ngon đã là hiếm hoi lắm rồi.
Diệp Thanh Nguyệt cũng phải chờ một hai tháng mới được chia cho một quả trứng gà, vậy mà chị không do dự mang cho bạn học để cảm ơn.
Diệp Phong nói nhỏ: “Chỉ là việc nhỏ như cho mượn sách mà chị đã mang cả quả trứng tặng lại, lần này người ta cứu mạng chị, nếu không tìm được người để báo đáp, chị sẽ không yên lòng phải không?” Chị gái cậu chính là người như vậy, rất trọng ân tình, không thích mắc nợ ai.
“Ừ.” Diệp Thanh Nguyệt vốn cảm thấy tìm người đó rất khó, nhưng nghe em trai nói vậy, cô lại có chút hy vọng: “Khi nào về nhà, chị sẽ hỏi thăm xem có ai giống như thế không.” “Em cũng sẽ giúp chị!” Diệp Phong vỗ ngực.
Nhưng sức khỏe cậu không tốt, trong rừng lại oi bức, vừa nói xong đã bắt đầu ho khan.
“A Phong, em có sao không?” Diệp Thanh Nguyệt vội vàng đỡ Diệp Phong ngồi xuống, nắm lấy tay cậu rồi nhẹ nhàng ấn vào các huyệt đạo.
Rất nhanh, cơn ho của Diệp Phong dừng lại, cậu ngạc nhiên: “Chị, chị vừa làm gì vậy?” Ngày thường mỗi lần ho, cậu chỉ muốn ho ra cả phổi.
Nhưng chị gái chỉ xoa bóp tay một chút, cậu đã cảm thấy dễ chịu hẳn, lập tức hết ho.
“Một chút mẹo nhỏ thôi, để chị dạy cho em, sau này khi ho có thể tự làm cho đỡ.” Diệp Thanh Nguyệt vừa định nói thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.